tiếng "chào" ấy thì như thế có lẽ là anh ấy đang bị kích động, mất bình tĩnh
chăng? Anh ấy đã quyết định mà lại sợ hãi về quyết định của mình! Anh ấy
không vững bước rời bỏ tôi, mà lăn xuống dốc. Nhấn mạnh tiếng đó có thể
chỉ có nghĩa là nói mạnh cho ra vẻ can đảm…
- Chính thế, chính thế! - Aliosa sôi nổi xác nhận. - Bây giờ chính tôi cũng
có cảm giác như thế.
- Nếu vậy thì anh ấy chưa đến nỗi hỏng hẳn! Anh ấy mới chỉ tuyệt vọng,
nhưng tôi vẫn còn có thể cứu anh ấy. Khoan, anh ấy có nói gì với chú về
chuyện tiền nong, về ba ngàn rúp không?
- Chẳng những có nói, mà có lẽ đấy là điều làm anh ấy phiền muộn nhất.
Anh ấy nói rằng bây giờ anh ấy mất hết danh dự và anh ấy bất cần gì nữa. -
Aliosa hăm hở trả lời, anh cảm thấy bằng tất cả tấm lòng rằng hy vọng
đang ngập tràn tim anh và có lẽ có lối thoát cho anh Dmitri của anh. -
Nhưng chị… chị biết về số tiền ấy ư? - Anh bỗng nói thêm và ngừng bặt.
- Tôi biết từ lâu, và biết đích xác! Tôi đã đánh điện hỏi ở Moskva và biết từ
lâu rằng người ta không nhận được tiền. Anh ấy không gửi tiền đi nhưng tôi
làm lơ. Tuần trước tôi được biết, anh ấy lại bí tiền… Trong việc ấy tôi chỉ
có một mục đích: làm cho anh ấy biết anh ấy nên trở lại với ai và ai là
người bạn trung thành nhất của anh ấy. Không, anh ấy không muốn tin rằng
tôi là người bạn trung thành nhất của anh ấy, anh ấy không muốn hiểu tôi
anh ấy chỉ coi tôi là một người phụ nữ. Suốt tuần một mối lo ghê gớm giày
vò tôi: làm thế nào để anh ấy không xấu hổ với tôi về việc đã tiêu phí ba
ngàn rúp? Nghĩa là anh ấy cứ việc xấu hổ với mọi người và với bản thân,
nhưng dừng xấu hổ với tôi. Thì anh ấy vẫn nói hết với Chúa mà không xấu
hổ kia mà. Làm sao cho đến giờ anh ấy vẫn không biết tôi có thể chịu đựng
biết bao nhiêu vì anh ấy? Vì sao, vì sao anh ấy vẫn không biết tôi, vì lẽ gì