ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 358

- Không, Varvara Nikolaevna, không phải thế đâu, con đoán không đúng
rồi! Xin cho phép hỏi, - đột nhiên ông ta lại quay về phía Aliosa. - Có việc
gì khiến ông đến… cái hang hốc này?


Alecxei chăm chú nhìn ông ta, lần đầu tiên anh gặp con người này. Ở ông ta
có cái gì đó góc cạnh, vội vã và cáu kỉnh. Tuy rõ rằng ông ta vừa uống
rượu, nhưng không say. Mặt ông ta nom cực kỳ trâng tráo, đồng thời kỳ lạ
thay, lại tính tình là nhát gan. Ông ta giống như một người bao lâu nay vẫn
phục tùng và chịu đựng, nhưng đột nhiên vùng lên và muốn tỏ rõ mình
cũng như ai. Hay đúng hơn nữa, ông ta giống một người rất muốn đánh kẻ
khác nhưng rất sợ bị đánh lại. Lời nói và âm sắc giọng nói khá chói tai của
ông ta có một vẻ hài hước điên khùng, khi thì độc ác, khi thì rụt rè, khi thì
hổn hển và đứt quãng. Khi nói đến "cái hang hốc", toàn thân ông ta run lên,
mắt trợn ngược và ông ta sấn sổ xông tới trước Aliosa đến nỗi tự dưng anh
lùi lại một bước. Ông ta mặc chiếc áo bành tô sẫm màu, rất tồi tàn, bằng vải
Nam Kinh, vá víu và đầy vết bẩn. Quần của ông ta màu rất sáng, loại quần
đã lâu năm không ai mặc bằng loại vải gì rất mỏng kẻ ô vuông, hai ống
nhàu nát và ngắn cũn cỡn, khiến ông ta như một gã thiếu niên lớn quá
nhanh mà vẫn phải dùng quần cũ.

- Tôi là… Alecxei Karamazov.

- Tôi rất hiểu, - ông ta xẵng giọng đáp, như để cho Aliosa hiểu rằng chỉ cân
nói ông ta cũng đã biết anh là ai. - Còn về tôi, tôi là đại uý Xneghiriov.
Nhưng tôi chỉ muốn biết lý do gì xui khiến ông…

- Tôi tiện đường ghé vào thôi. Thực ra, riêng tôi thì tôi muốn nói với ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.