Ông ta chìa ra trước mặt anh hai tờ giấy bạc ngũ sắc mà suốt thời gian nói
chuyện ông ta vẫn nắm chắc ở góc giữa ngón cái và ngón trỏ của bàn tay
phải, rồi ông ta hung hăng cầm lấy chúng, vò nát và xiết chặt trong bàn tay
phải.
- Ông thấy rồi đấy, thấy rồi đấy! - ông ta rít lên với Aliosa, mặt tái mét,
điên cuồng rồ dại, giơ cao nắm tay thẳng cánh ném cả hai tờ giấy bạc nhàu
nát xuống cát. - ông thấy rồi chứ? - ông ta lại rú lên, trỏ ngón tay vào
chúng, - như thế đấy!… bỗng nhiên, ông ta nhấc cao chân phải hung hãn
nhảy tới dùng gót giầy chà đạp lên hai tờ giấy bạc cứ mỗi lần nện gót lại
nghẹn ngào kêu lên: Tiền của ông đấy! tiền của ông đấy! Tiền của ông đấy!
- Đột nhiên ông ta nhảy lùi lại và vươn thẳng người trước Aliosa. Tất cả bộ
dạng của ông biểu lộ một vẻ kiêu hành khôn tả.
- Ông hãy về nói lại cho những người sai ông đến đây biết rằng búi xơ
mướp không bán danh dự của mình. - ông ta quát lên, một tay giang ra. Rồi
ông ta quay ngoắt đi và bỏ chạy, nhưng chưa được năm bước ông ta bỗng
quay cả toàn thân lại, vẫy chào Aliosa. Rồi chạy chưa được năm bước nữa,
ông ta quay lại lần cuối cùng, lần này thì không còn nụ cười mếu máo nữa,
trái lại khuôn mặt run rẩy chan hoà nước mắt. Ông ta gào lên bằng một
giọng thảm thiết, nghẹn ngào, đứt quãng:
- Tôi sẽ nói gì với chúng con tôi nếu như tôi nhận món tiền của các người
đền bù cho sự nhục nhã của tôi?
Nói xong ông ta bỏ chạy và lần này không quay lại nữa. Aliosa nhìn theo
ông ta, lòng buồn khôn xiết. Ôi, anh hiểu rằng cho đến phút chót ông ta vẫn
không biết rằng ông ta vò nát và vút đi những tờ giấy bạc. Ông già không
quay lại lần nào nữa, Aliosa không muốn chạy theo và cũng không muốn