ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 521

Cũng có những người bênh vực: "Dùsao anh ấy đã đứng ra cho anh ta bắn"
- "Phải, nhưng anh ta sợ những phát súng khác, và đứng tại vạch đấu súng
mà xin lỗi" - "Nếu anh ấy sợ, - những người bênh vực phản đối, - thì đến
lượt mình anh ấy cứ bắn đi đã rồi mới xin lỗi, đằng này anh ấy ném khẩu
súng đã nạp đạn vào rừng, không, đây còn có cái gì khác, độc đáo". Tôi
nghe, vui vẻ nhìn họ. "Các bạn và đồng đội quý hoá của tôi ơi, - tôi nói, -
đừng bận tâm về chuyện tôi phải xin giải ngũ, vì tôi đã làm rồi, sáng nay tôi
đã nộp đơn ở văn phòng, hễ được chấp thuận là tôi sẽ lập tức vào tu viện,
tôi xin giải chính là để như thế". Tôi vừa nói xong là tất cả mọi người,
không trừ một ai, đều phá lên cười: "Đáng lẽ anh nên cho biết ngay từ đầu,
bây giờ thì rõ cả rồi, không thể xét xử một người tu hành" - họ cười mãi
không thôi, nhưng không phải là giễu cợt, mà cười một cách trìu mến, vui
vẻ, bỗng nhiên tất cả mọi người đều yêu tôi, ngay cả những người buộc tội
hăng nhất, rồi suốt tháng đó, trong thời gian tôi vẫn còn tại ngũ, người ta
đúng là nâng niu chiều chuộng tôi: "A, ông thầy tu!". Người nào cũng nói
với tôi một lời trìu mến, khuyên can tôi, thậm chí còn thương tôi: "Sao anh
lại tự hành thân như vậy?" - "Không, - người ta nói - anh ấy là người dũng
cảm, anh ấy đã đứng cho đối phương bắn, anh ấy được quyền bắn phát
súng của mình, nhưng đêm hôm trước anh ấy đã chiêm bao thấy mình phải
đi tu, duyên do là thế đấy". Trong giới xã giao thành phố, sự thể diễn ra
cũng gần như thế Trước đây người ta chẳng để ý đến tôi nhiều lắm, mà chỉ
tiếp đón niềm nở, còn bây giờ người ta tranh nhau hỏi về tôi và mời mọc
tôi: họ cười tôi mà lại yêu mến tôi. Xin nói thêm rằng mặc dù mọi người
đều công khai nói đến cuộc đấu súng cửa chúng tôi, nhưng cấp trên ỉm vụ
ấy đi, vì đối phương của tôi là bà con họ gần với vị tướng quân của chúng
tôi, với lại không xảy ra đổ máu, mà như một trò đùa, hơn nữa rốt cuộc tôi
đã xin giải ngũ, cho nên người ta đã biết chuyện ấy mà không sợ gì cả, mặc
dù họ cười tôi, vì dùsao đấy không phải là cái cười độc ác, mà là tiếng cười
đôn hậu. Chuyện ấy còn được bàn tán nhiều hơn trong đám các bà họp mặt
vào buổi tối, phụ nữ càng thích nghe tôi kể và bắt các ông phải mới tôi.
"Sao lại có chuyện tôi chịu lỗi vì tất cả mọi người, - người nào cũng cười
vào mặt tôi, - chẳng hạn, lẽ nào tôi phải chịu lỗi về ông?" - "Các vị không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.