hai cái vào mặt, tha lỗi cho tôi". Gã giật nãy người, dường như sợ hãi, trân
mắt nhìn, tôi thấy là nói thế chưa đủ, chưa đủ, thế là đột nhiên vẫn quân
phục đủ lệ bộ, tôi rập trán xuống đất dưới chân gã: "Tha thứ cho tôi!" - tôi
nói. Đến đây gã hoàn toàn sững sờ: "Thưa ngài, thưa ngài thiếu uý, sao ngài
lại… Con đâu có đáng…" - và gã bật khóc như tôi ban nãy, hai tay bưng
mặt quay về phía cửa sổ, mặt chan hoà lệ và run lên, còn tôi chạy ra với
người đồng đội, nhảy lên xe và gào: "Đi!". Anh thấy đấy, - tôi gào lên với
anh ta, - người thắng cuộc đang ở trước mặt anh đây!" Tôi hoan hỉ quá đỗi,
tôi cười, suốt dọc đường tôi nói luôn miệng chàng nhớ là mình nói gì. Anh
ta nhìn tôi: "Này ông anh ơi anh là tay cừ khôi, tôi thấy là anh sẽ bảo vệ
được danh dự của bộ quân phục". Đến địa điểm thì thấy họ đã đang chờ
chúng tôi. Tôi và đối thủ dừng cách nhau mười hai bước, anh ta bắn trước,
tôi đứng trước mặt anh ta, vui vẻ, mặt đối mặt, tôi nhìn anh ta không chớp
mắt, tôi biết tôi sẽ làm gì. Anh ta bắn, đạn chỉ làm xước má tí chút và sượt
qua vành tai. "Ơn Chúa. - Tôi la lên, - anh đã không giết người", - tôi chộp
lấy khấu súng của tôi, quay mình về phía sau, ném súng vào rừng thét lên:
"Đấy là con đường của mày". Rồi tôi quay về phía đối thủ: "Thưa ông, - tôi
nói, - xin ông tha lỗi cho tôi, một gã trẻ tuổi ngu ngốc đã lầm lỡ xúc phạm
đến ông, khiến cho ông phải bắn vào hắn. Tôi thấp kém hơn ông đến mười
lần, mà có lẽ còn kém nhiều lần hơn nữa. Xin ông hãy nói lại điều này với
người phụ nữ mà ông kính trọng nhất trên đời!". Tôi vừa nói xong thì cả ba
người đều kêu lên. "Xin hỏi, - đối thủ của tôi nói, thậm chí anh ta tức giận,
- nếu ông không muốn đấu thì ông quấy rầy chúng tôi làm gì?" - Hôm qua.
- tôi nói với anh, - tôi còn ngu ngốc, hôm nay tôi khôn rồi" - tôi vui vẻ trả
lời. "Về chuyện hôm qua thì tôi tin, còn nói về hôm nay thì khó lòng mà kết
luận được như ý kiến của ông" "Hoan hô, - tôi reo lên với anh ta, - về điểm
này tôi cũng dông ý với ông, đáng kiếp cho tôi!" - "Thưa tôn ông, ông có
bắn hay không?" - "Không, - tôi nói, - còn nếu muốn, ông cứ bắn lần nữa
đi, nhưng không bắn thì hơn". Cả những người làm chứng la hét, đặc biệt
người làm chứng của tôi: "Thật là nhục cho trung đoàn biết bao, đứng ở
vạch đấu súng mà xin lỗi; tôi mà biết thế này…". Tôi đến đứng trước mọi
người và không cười nữa: "Thưa các vị, tôi nói, - chẳng lẽ đối với thời đại