ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 520

chúng ta lại là chuyện lạ lùng khi gặp một người hối hận về sự ngu ngốc
của mình và công khai thú nhận lỗi lần hay sao?" - "Nhưng không phải khi
đã đứng ở vạch đấu súng" - người làm chứng của tôi lại hét lên. "Thì thế
mới nên chuyện, - tôi trả lời họ, - đấy chính là điều đáng ngạc nhiên, bởi vì
lẽ ra tôi nên xin lỗi ngay khi mới đến đây trước khi ông ấy bắn, không đẩy
ông ấy tới một tội lỗi cực trọng, tội giết người, khốn nhưng chính chúng ta
đã tự tạo nên cho mình một những kiến quái gở đến nỗi hầu như không thể
làm như thế được, bởi vì chỉ sau khi tôi chịu đựng cho ông ấy bắn ở khoảng
cách mười hai bước thì lời nói của tôi mới có thể có chút giá trị đối với ông
ấy, còn nếu làm thế trước khi bắn, ngay khi chúng tôi đến đây thì ông ấy sẽ
nói thằng hèn, trông thấy súng là sợ, lời nói của nó không đáng để vào tai.
Thưa các vị tôi bỗng kêu lên với tất cả tấm lòng, - các vị hãy nhìn những ân
huệ Chúa ban cho ở khắp xung quanh: bầu trời sáng sủa, không khí trong
lành, cỏ tươi mởn, chim chóc hót ca, thiên nhiên mĩ lệ và trong trắng, chỉ
có chúng ta, những kẻ báng bổ và ngu ngốc là không hiểu rằng cuộc sống là
thiên đàng, bởi vì chỉ cần chúng ta muốn hiểu là lập tức thiên đàng sẽ hiện
đến với tất cả vẻ đẹp huy hoàng, chúng ta sẽ ôm nhau oà khóc…". Tôi còn
muốn nói nữa, nhưng không nói được nên lời, hơi thở tắc nghẽn, một cảm
giác ngọt ngào, trẻ trung tràn ngập tâm hồn, trái tim chứa chan niềm hạnh
phúc mà cả đời tôi chưa từng cảm thấy bao giờ. "Tất cả những điều ông nói
đến chí lý và đầy lòng kính Chúa, - đối thủ nói với tôi, - nhưng dùsao ông
vẫn là người độc đáo" - "Ông cứ cười đi, - tôi nói với anh ta, - rồi ông sẽ
khen ngợi tôi". "Tôi sẵn lòng khen ông ngay bây giờ, - anh ta nói, - cho
phép tôi bắt tay ông, bởi vì tôi cảm thấy ông quả là người thành thực". -
"Không, - tôi nói, - bây giờ thì không nên, để sau này, khi tôi đã khá hơn và
xứng đáng được ông tôn trọng thì ông hãy chìa tay cho tôi, như vậy ông sẽ
làm được một điều hay!"

Chúng tôi trở về nhà, người làm chứng của tôi la mắng suốt dọc đường, còn
tôi hôn anh ta. Đồng đội nghe biết chuyện, ngay hôm ấy họ họp nhau phán
xét tôi: "Anh ta bôi nhọ danh dự quân nhân, làm đơn xin giải ngũ đi thôi!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.