vốn cứng rắn, ông chịu đựng nỗi giày vò một thời gian dài. "Ta sẽ chuộc lại
tất cả bằng nỗi giày vò âm thầm". Nhưng hy vọng ấy chỉ là hão huyền:
càng về sau càng đau khổ hơn. Trong xã hội, ông được kính trọng vì hoạt
động từ thiện, tuy mọi người đều sợ ảnh nghiêm nghị và rầu rĩ của ông,
nhưng người ta càng kính trọng ông thì ông càng không chịu nổi. Ông thú
nhận với tôi rằng ông đã có ý định tự sát. Nhưng một mơ ước khác bắt đầu
ám ảnh ông: mơ ước mà lúc đầu ông cho là không thể thực hiện được và
điên rồ, nhưng cuối cùng nó bám chặt lấy trái tim ông đến nỗi không sao
dứt bỏ được. Ông mơ ước đứng ra tự thú trước thiên hạ rằng ông đã giết
người. Ba năm trời ông ấp ủ mơ ước đó, ông tưởng tượng nó được thể hiện
dưới nhiều hình thức khác nhau. Cuối cùng ông hết lòng tin rằng một khi
đã phơi bày tội ác của mình, chắc chắn ông sẽ làm cho tâm hồn được yên
ổn suốt đời. Nhưng, một khi đã tin như thế, ông lại cảm thấy khiếp sợ trong
lòng: thực hiện thế nào? Thế rồi bỗng xảy ra cuộc đấu súng của tôi. "Nhìn
thấy ông, bây giờ tôi đã quyết định".
Tôi nhìn ông ta.
- Có lẽ nào, - tôi vung hai tay, kêu lên. - Lẽ nào một việc nhỏ mọn tình cờ
xảy ra như thế lại có thể khiến cho ông đi đến một quyết tâm như thế?
- Quyết tâm của tôi thai nghén ba năm mới ra đời, - ông trả lời tôi Việc xảy
ra với ông chỉ là một kích thích đối với nó.
Nhìn ông, tôi tự trách mình và thèm muốn được như ông. Khi nói điều này
với tôi, thái độ của ông thậm chí nghiêm khắc.
- Người ta sẽ không tin ông, - tôi lưu ý ông, - đã mười bốn năm rồi kia mà.
- Tôi có những bằng chứng hết sức chắc chắn. Tôi sẽ đưa ra.