- Một trạng sư mới ra mắt! Anh mê cô ta chăng? Phải, ông thầy tu của
chúng ta quả thực đã mê cô, cô thắng rồi! - Anh ta gào lên, cất tiếng cười
trơ trẽn.
Grusenka cất đầu khỏi gối, nhìn Aliosa với nụ cười cảm kích ngời sáng trên
khuôn mặt bỗng nhiên húp lên vì khóc.
- Mặc anh ta, Aliosa ạ, anh là thiên thần của tôi, anh biết anh ta thế nào rồi
đấy, nói với anh ta làm gì, Mikhail Oxipovich ạ, - nàng nói với Rakitin, -
tôi muốn xin lỗi vì đã mắng mỏ anh, nhưng bây giờ tôi lại không muốn
nữa. Anh Aliosa, đến đây với tôi, ngồi xuống đây, anh hãy nói cho tôi biết
(nàng lại cầm tay Aliosa, mỉm cười và nhìn vào mắt anh), anh hãy nói với
tôi đi: tôi có yêu người đó không? Tôi có yêu con người phụ bạc ấy không?
Trước khi anh đến đây, tôi nằm trong bóng tối, luôn luôn chất vấn trái tim
mình: ta có yêu người ấy không? Anh giải đáp cho tôi đi. Aliosa, đã đến lúc
rồi; anh định thế nào thì sẽ nên thế. Tôi có nên tha thứ cho anh ta không?
- Chị đã tha thứ rồi còn gì? - Aliosa mỉm cười nói.
- Quả thật là tôi đã tha thứ. - Grusenka trầm ngâm thốt lên. - Một trái tim
hèn hạ biết bao! Mừng cho trái tim hèn hạ của tôi! - Nàng bỗng chộp lấy
cốc rượu trên bàn, uống một hơi, rồi thẳng tay ném xuống sàn. Chiếc cốc
vỡ tan, tiếng loảng xoảng dội lên.
Một nét tàn bạo thoáng hiện trong nụ cười của nàng.
- Mà có lẽ tôi chưa tha thứ đâu, - nàng bỗng nói bằng giọng dậm doạ, mắt
gằm xuống đất, như thể tự nói với mình. - Có lẽ trái tim chỉ mới có ý định
tha thứ. Tôi sẽ còn chống cưỡng lại con tim. Anh Aliosa ạ, tôi quá yêu