gắng một lúc lâu vẫn chỉ thu được kết quả là người kia làu bàu mấy tiếng
vô nghĩa, văng lời chửi tục, tuy là không rõ tiếng.
- Ông nên chờ thì hơn, - Cha đạo khuyên. - bởi vì rõ ràng là ông ta chẳng
còn biết trời đất gì nữa hết.
- Ông ta đã uống rượu suốt ngày hôm nay. - Người gác rừng nói…
- Trời ơi! - Mitia kêu lên. - Giá như các ông biết việc của tôi cần như thế
nào và bây giờ tôi tuyệt vọng biết chừng nào.
- Không, ông nên chờ đến sáng thì hơn. - Cha nhắc lại.
- Đến sáng ư? Chết nỗi, không thể được! - Tuyệt vọng, suýt nữa chàng lại
bổ tới lay gọi lần nữa, nhưng rồi thôi ngay, vì hiểu rõ có cố gắng mấy cũng
vô ích. Cha im lặng, người gác rừng còn ngái ngủ thì cau có.
- Thực tế tạo ra cho người ta những bi kịch ghê gớm quá! - Mitia thốt lên
hoàn toàn thất vọng. Mồ hôi túa ra trên mặt chàng.
Nhân lúc này, Cha giãi bày rất có lý rằng cho dù có đánh thức được ông ta
đi nữa thì đang say mèm ông ta cũng không thể bàn bạc gì cả, "mà việc của
ông lại quan trọng, thành thử đợi đến sáng là hơn…".
Mitia giơ hai tay lên và đồng ý.
- Thưa Cha, tôi sẽ ở đây với một cây nến và chờ lúc thuận lợi. Ông ta tỉnh
dậy là tôi bắt đầu ngay… Tôi sẽ trả tiền nến.- Chàng nói với người gác