ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 654

hiểu tôi. Tôi nói vẻ hầm mỏ… Quả thật là tôi hứa với anh số tiền còn lớn
hơn ba ngàn nhiều, tôi nhớ ra cả rồi, nhưng đấy chỉ là tôi nói về hầm mỏ.

- Thể còn tiền? Còn ba ngàn ấy? - Dmitri Fedorovich kêu lên một cách ngớ
ngẩn.

- Ồ nếu anh nói về tiền thì lúc này tôi không có đâu. Bây giờ tôi chằng có
đồng nào, chính lúc này tôi đang có chuyện rắc rối với viên quản lý, hôm
vừa rồi tôi phải mượn của ông Miuxov năm trăm rúp. Không, không, tôi
không có tiền. Mà anh Dmitri Fedorovich ạ, cho dù có tiền, tôi cũng không
cho anh vay. Thứ nhất là tôi không cho ai vay bao giờ. Cho vay là sinh
chuyện xích mích. Nhưng với anh, đặc biệt với anh thì tôi càng không cho
vay, vì tôi yêu anh, tôi muốn cứu anh nên không cho vay, vì chỉ có mỗi một
việc cần cho anh mà thôi: hầm mỏ, hầm mỏ và hầm mỏ!…

- Ôi đồ quỷ tha ma bắt!… Mitia bỗng gầm và đấm thật lực xuống bàn.

- Chết chết! - Bà Khokhlakova sợ hãi kêu lên và nhào sang đầu kia phòng
khách.

Mitia nhổ bọt đánh toẹt một cái và no bước ra khỏi phòng, ra khỏi nhà, ra
đường, đi vào bóng tối. Chàng đi như người mất trí, tự đấm ngực mình,
đúng vào chỗ mà hai ngày trước chàng đã đấm vào đó trước mặt Aliosa khi
gặp em lần cuối cùng vào buổi tối trong bóng tối, trên đường, đấm ngực
đúng vào chỗ ấy nghĩa là thế nào và như vậy chàng muốn nói gì, tạm thời
đấy vẫn là điều bí mật trên đời chưa ai biết, điều bí mật mà hôm ấy chàng
vẫn không hết lộ ngay cả với Aliosa, nhưng đấy là nỗi nhục nhã ê chề của
chàng, là sự bại vong và tự sát của chàng, chàng đã quyết định như thế nếu
như không xoay được ba ngàn rúp để trả Ekaterina Ivanovna và như vậy là
cất bỏ khỏi ngực mình, khỏi "chỗ ấy trên ngực" nỗi ô nhục mà chàng vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.