đeo ở đấy và nó đè nặng lương tâm chàng. Tất cả những điều đó sau này sẽ
được nói rõ hết với bạn đọc, nhưng bây giờ, khi mà hy vọng cuối cùng của
chàng đã tan biến, con người cường tráng như thế vừa rời khỏi nhà bà
Khokhlakova được mấy bước đã nước mắt chan hoà như đứa trẻ. Cứ như
thế, thẳng ra quảng trường và bỗng cảm thấy mình xô toàn thân vào một vật
gì. Có tiếng rú thất thanh của một bà già suýt bị chàng xô ngã.
- Trời ơi, suýt nữa dù làm chết người ta! Đi gì mà cứ đâm bừa đi thể, thằng
ôn dịch kia!
- Kìa, bà đấy ư? - Mitia kêu lên khi nhận ra bà già trong bóng tối Đấy chính
là người đầy tớ già hầu hạ Kuzma Xamxonov mà hôm qua Mitia hết sức để
ý đến bà ta.
- Nhưng ông là ai chứ, thưa ông? - Bà già đổi giọng khác hẳn. - Tối quá tôi
không nhận ra ông.
- Bà ở nhà ông Kuzma Xamxonov, hầu hạ ông ấy chứ gì?
- Đúng ạ, tôi vừa đến nhà ông Prokhrytr… Nhưng sao tôi vẫn không nhớ ra
ông nhỉ?
- Này, bà ơi, cô Agrafena Alecxandrovna hiện giờ có ở đằng nhà không? -
Mitia hỏi, mất bình tĩnh vì nóng ruột chờ đợi. - Ban nãy tôi đưa cô ấy đến
nhà mà.
- Cô ấy có đến, thưa ông, ngồi một lát, nhưng đi rồi.
- Sao? Đi rồi à? - Mitia kêu lên. - Đi khi nào?