ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 659

qua những cây to và bụi cây, chàng đi một lúc lâu, rón rén từng bước, lắng
nghe từng bước chân mình. Chàng đi chừng năm phút thì đến chỗ cửa sổ,
sáng ánh đèn. Chàng nhớ rằng ở đấy, ngay dưới những cửa sổ có mấy bụi
cơm cháy và tú cầu to cao, um tùm. Cửa lớn ra sân ở phía bên trái mặt nền
đóng kín, chàng đã chú tâm xem xét kỹ lúc đi qua đó. Cuối cùng chàng đến
được chỗ bụi cây và nấp ở đấy. Chàng nín thở. "Bây giờ phải chờ một lát, -
chàng nghĩ, - nếu họ đã nghe thấy tiếng bước chân ta và bây giờ lắng tai
nghe thì để cho họ không nghi ngờ gì… chỉ cần đừng ho, đừng hắt hơi…".
Chàng chờ khoảng hai phút, nhưng tim đập dồn dập, rồi có lúc chàng gần
như nghẹn thở. "Không, nhịp tim đập sẽ không trở lại bình thường đâu, -
chàng nghĩ. - ta không thể đợi lâu hơn nữa". Chàng đứng trong bóng tối sau
bụi cây, nửa phía trước bụi cây được ánh sáng cửa sổ chiếu sáng. "Tú cầu,
quả tú cầu đẹp xiết bao!" - chàng thì thầm, không biết vì sao. Rón rén cứng
bước êm ru, chàng đến gần cửa sổ và nhón chân lên. Cả phòng ngủ của
Fedor Pavlovich bày ra trước mắt chàng như trên lòng bàn tay. Đấy là căn
phòng nhỏ ngăn đôi suốt chiều ngang bằng mấy tấm bình phong màu đỏ,
"bình phong Tàu", như Fedor Pavlovich vẫn gọi. "Bình phong Tàu, - Mitia
thoáng nghĩ, - còn đằng sau bình phong là Grusenka". Chàng nhìn kỹ Fedor
Pavlovich. Ông mặc chiếc áo choàng mới bằng lụa kẻ sọc, thắt dây lưng
bằng lụa hai đầu có núm tua, Mitia chưa từng thấy ông mặc chiếc áo ấy bao
giờ. Dưới cổ áo choàng ló ra bộ đồ lót sạch tinh sang trọng, chiếc sơ mi vải
mỏng hàng Hà Lan, cúc vàng. Đầu ông vẫn bịt tấm khăn màu đỏ mà Aliosa
đã từng nhìn thấy. "Ông già diện ghê" - Mitia nghĩ, Fedor Pavlovich đứng
gần cửa sổ, có vẻ đăm chiêu, thình lình ông ngẩng đầu lên, lắng tai nghe
một chút, rồi chẳng nghe thấy gì, ông tới gần bàn, rót nửa ly cognac và
uống. Đoạn ông thở càng lồng ngực, lại đứng một lát, lơ đãng tới gần tấm
gương trên tường, đưa tay phải vén tấm khăn đỏ quấn trên trán lên một
chút, nhìn kỹ những vết thâm tím và những mảng vảy vẫn còn lại. "Ông già
chỉ có một mình, - Mitia nghĩ, - nhiều phần chắc là chỉ có một mình". Fedor
Pavlovich rời, khỏi tấm gương, đột nhiên quay về phía cửa sổ và nhìn ra
ngoài, Mitia tức khắc nhảy vào bóng tối.
"Có lẽ cô ả ở sau tấm bình phong, ngủ rồi cũng nên" - tim chàng nhói lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.