ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 666

mau mau giúp đỡ chàng. Nó kể với chàng không sót chi tiết nào: mọi
chuyện xảy ra hôm nay, cả chuyến viếng thăm của Rakitin và Aliosa, cả
việc nó phải đứng canh chừng, cả việc cô chủ ra đi và hướng về phía cửa sổ
gào lên bảo Aliosa nhắn lại rằng nàng gửi lời chào Mitenka, nhắn chàng
"hãy mãi mãi nhớ rằng nàng đã yêu chàng trong một tiếng đồng hồ". Nghe
nói nàng gửi lời chào, Mitia bỗng nhiên cười, đôi má tái nhợt của chàng đỏ
hồng lên. Lúc ấy, Fenia nói với chàng, không chút sợ sệt về sự tò mò của
mình:

- Cậu Dmitri Fedorovich ơi, tay cậu sao thế, toàn máu là máu!

- Ừ, - Mitia trả lời như cái máy, lơ đãng nhìn hai tay mình và quên câu hỏi
của Fenia. Chàng lại đắm chìm trong im lặng. Từ lúc chàng chạy vào, đã
hai mươi phút rồi. Nỗi lo sợ ban nãy đã qua, hình như bây giờ lòng chàng
đã lại tràn đầy một quyết tâm mới, sắt đá. Chàng bỗng đứng lên và trầm
ngâm mỉm cười.

- Thưa ông, chuyện gì xảy ra với ông thế? - Fenia thốt lên, lại trỏ vào tay
chàng. - Fenia nói với giọng thương hại, như thể nó là người thân thiết nhất
với chàng trong lúc chàng đau khổ.

Mitia lại nhìn hai tay mình.

- Đây là máu, Fenia ạ. - Chàng vừa nói vừa nhìn nó với vẻ lạ lùng. - Đây là
máu người, trời ơi, sao lại gây đổ máu làm gì kia chứ! Nhưng… Fenia
này… Ở đây có một bức tường cao nom đáng sợ, nhưng… sáng anh sương
ngày mai, khi "vầng dương bay lên". Mitia sẽ nhảy qua bức tường đó…
Mày không hiểu là bức tường gì đâu, Fenia ạ, nhưng không sao… đằng nào
dù ngày mai mày cũng sẽ nghe thấy và hiểu hết… bây giờ thì từ biệt! Ta sẽ
không làm rầy ai cả và sẽ tháo lui, ta biết cách tháo lui. Cứ sống hạnh phúc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.