- Bỏ vào túi hả? Ồ, bỏ vào túi. Tốt đấy… không, anh thấy chứ, toàn là
chuyện vớ vẩn! - Chàng bỗng quát lên, dường như bỗng ra khỏi trạng thái
lơ đãng. - Anh ạ, ta hãy giải quyết xong việc này đã, anh trao lại mấy khẩu
súng cho tôi, còn tiền của anh đây… vì tôi rất cần, cần lắm lắm… và không
có chút thời gian nào cả…
Chàng lấy trong tập giấy bạc một tờ trăm rúp, đưa cho người viên chức.
- Tôi không có tiền trả lại, - anh ta nói, - anh có tiền nhỏ hơn không?
- Không, - Mitia nói, lại nhìn xếp giấy bạc, và dường như không tin ở lời
mình nói, dùng ngón tay xem thử mấy tờ trên cùng, - không, toàn loại như
thế, - chàng nói thêm và lại nhìn Petr Ilych, vẻ dò hỏi.
- Làm sao tự dưng anh đâm ra giàu có đến thế? - Chàng viên chức hỏi. -
Khoan, tôi sẽ sai thằng nhỏ chạy đến Plotnikov. Họ thường đóng cửa muộn,
nhờ họ đổi tiền lẻ cho. Này, Misa! Anh ta gọi to ra phòng ngoài.
- Đến tiệm Plotnikov, tuyệt diệu! - Mitia reo lên, như chợt nãy ra ý gì đó. -
Misa, - chàng quay về phía thằng bé vừa vào. - Hãy chạy đến tiệm
Plotnikov và bảo rằng ông Dmitri Fedorovich gửi lời chào và lát nữa ông
ấy sẽ đến… Mà nghe đây, nghe đây nhé: bảo ông ta sửa soạn cho ta rượu
sâm banh, ba tá, và đóng gói như lần trước ta đi Mokroe ấy… Hồi đó tôi
lấy của ông ta bốn tá; chàng bỗng nói với Petr Ilych, - họ biết rồi đấy, đừng
lo, Misa, chàng lại quay về phía thằng bé. - Nghe kỹ đây nhé: báo lấy pho
mát, bánh nướng Strasburg, cả hồi trắng hun khói, giăm bông, trứng cá, tất
cả những gì họ có, khoảng một trăm - một trăm hai mươi rúp, như lần trước
ấy… Bảo họ đừng quên các món làm quà kẹo, lê, đưa hấu hai, ba hoặc bốn
quả, à không, dưa thì một quả cũng đủ rồi, cả sôcôla, kẹo đường phèn, kẹo