cho tôi nghe… Vậy mà tôi đã khóc hết nước mắt trong năm năm ấy, tôi là
con ngốc đáng nguyên rùa, tôi là con đàn bà hèn hạ, trơ trẽn.
Nàng vật mình xuống chiếc ghế bành và hai tay bưng mặt.
Lúc ấy, ở phòng bên trái vang lên nàng đồng ca của các cô gái Mokroe rốt
cuộc đã đến đông đủ - một vũ khúc hùng tráng.
- Thật là khả ố - Pan Vrublevsky gào lên.
- Súc sinh hả? Thế vừa rồi anh chơi bài như thế nào? Tôi đưa cho anh cỗ
bài, anh ém giấu cỗ bài của tôi đi! Anh lấy cỗ bài có đánh dấu ra chơi! Về
tội chơi bài gian như thể tôi có thể cho anh đi Sibir, anh biết đấy, cái trò đó
cũng chẳng khác gì làm bạc giả… - ông ta tới gần đi văng, thọc ngón tay
vào khe giữa lưng đi văng và chiếc gối, tôi ra cỗ bài còn nguyên gói.
- Đây là cỗ bài của tôi, chưa bóc giấy bao ngoài! - ông ta giơ lên cho mọi
người xem. - Tôi nhìn thấy anh ta nhét cỗ bài của tôi vào khe và tráo cỗ bài
của anh ta thay vào. Anh là thằng bịp bợm, chứ không phải là một pan!
- Tôi nhìn thấy pan đó hai lần tráo bài như thế nào - Kanganov lớn tiếng
nói.
- Ôi, xấu hổ biết bao, xấu hổ biết bao! - Grusenka kêu lên, đập hai tay vào
nhau và thực sự đỏ mặt lên vì xấu hổ. - Trời ơi, con người lại đổ đốn thế ư!
- Tôi cũng đã ngờ như thế. - Mitia thốt lên. Nhưng chàng chưa kịp nói nốt
thì Vrublevsky bẽ mặt và nổi khùng, quay về phía Grusenka, giơ nắm đấm
đe nàng và quát lên: