quen biết trong nhà người đó, mà lại vào giờ này… đến nói với người phụ
nữ ấy về một kẻ mà mới cách đây ba tiếng đồng hồ, ngay tại phòng khách
này, đã toan giết tôi, giậm chân và đùng đùng bỏ ra về, thật chẳng có ai vào
một nhà tử tế mà lúc ra về lại có thái độ như thế. Thưa quý ông, ông nên
biết rằng tôi sẽ thưa kiện ông, tôi không bỏ qua cho ông đâu xin ông ra về
ngay để tôi được yên… Tôi là một người mẹ, ngay bây giờ tôi… tôi…
tôi…
- Giết! Vậy ra gã định giết bà à?
- Thế anh ta đã giết người nào rồi ư? - Bà Khokhlakova vội hỏi.
- Thưa bà, xin bà nghe tôi nói, chỉ nửa phút thôi, tôi sẽ trình bày vắn tắt để
bà rõ hết. - Perkhotin đáp một cách cương quyết. - Hôm nay, lúc năm giờ
chiều, ông Karamazov lấy tình bạn bè đã vay tôi mười rúp, tôi biết chắc
rằng ông ta không có tiền, vậy mà hôm nay, lúc chín giờ, ông ta đến nhà
tôi, tay giơ ra một xếp giấy bạc một trăm, dễ đến hai hay ba ngàn rúp, hai
tay ông ta vấy máu, ông ta nom như người mất trí. Khi tôi hỏi lấy đâu ra
lắm tiền thế, ông ta trả lời rành rọt là bà vừa đưa cho ông ta, bà cho ông ta
vay ba ngàn rúp đâu như để đi khai mỏ vàng…
Nét mặt bà Khokhlakova bỗng lộ vẻ xúc động đau đớn lạ thường:
- Trời ơi! Thế thì hắn giết ông già nhà hắn rồi! - Bà ta kêu lên, đập hai tay
vào nhau. - Tôi chẳng đưa cho hãn đồng nào cả, chẳng đưa đồng nào cả!
Ôi, ông chạy ngay đi, chạy ngay đến nhà bố hắn, chạy ngay đi!
- Thưa bà, vậy là bà không đưa tiền cho ông ta? Bà nhớ chắc là không đưa
cho ông ta khoản tiền nào chứ?