ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 772

ấy đã từng bế ẵm tôi, thưa các ông, đã tắm cho tôi trong chậu, khi tôi là đứa
bé lên ba, bị mọi người ruồng bỏ, ông già ấy là cha đẻ của tôi…
- Như vậy là ông… - Viên dự thẩm lên tiếng.
- Thưa các ông, xin cho tôi một phút nữa. - Mitia ngắt lời, chống hai khuỷu
tay lên bàn, hai tay bưng mặt. - Cho tôi nghỉ một chút, cho tôi nghỉ sức,
thưa các ông. Tất cả những chuyện đó làm tôi bàng hoàng, choáng người,
con người dùsao cũng không phải là tấm da mặt trống, thưa các ông.
- Ông nên uống thêm chút nước nữa đi… - Nikolai Parfenovich lại nói nhỏ.
Mitia bỏ tay ra và phá lên cười. Ánh mắt chàng hào hứng, chàng dường
như đổi khác hẳn trong khoảnh khắc. Phong thái của chàng cũng khác hẳn:
chàng lại ngồi như một người bình đẳng với tất cả những người này, những
người quen trước kia của chàng, như thể tất cả bọn họ họp mặt nhau vào
buổi tối trong một nhóm thượng lưu nào đó, khi chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhân tiện xin nói thêm rằng Mitia vẫn được tiếp đón niềm nở ở nhà ông
cảnh sát trưởng hồi ông mới đến vùng chúng tôi, nhưng về sau, đặc biệt
tháng gần đây, Mitia hầu như không đến ông ta, còn cảnh sát trưởng, khi
gặp chàng ngoài dường chẳng hạn thì mặt cau mày có, chỉ ngẩng đầu chào
giữ lễ, Mitia rất để ý đến điều đó. Với viên biện lý thì chàng chỉ quen sơ,
nhưng với bà vợ ông ta, một người nóng nảy và kỳ quái, thỉnh thoảng
chàng vẫn đến thăm một cách hết sức tôn kính, mà chàng cũng chẳng biết
chàng đến thăm bà ta để làm gì, bà ta bao giờ cũng tiếp chàng rất mực dịu
dàng, không hiểu sao vẫn quan tâm đến chàng cho tới thời gian gần đây.
Viên dự thẩm thì chàng chưa kịp làm quen, nhưng đã gặp ông ta và thậm
chí nói chuyện với ông ta một vài lần, cả hai lần đều tán về phụ nữ.
- Thưa ông Nikolai Parfenovich, cứ theo sự nhìn nhận của tôi thì ông là một
vị dự thẩm rất tài tình, - Mitia bỗng cất tiếng cười vui vẻ bây giờ tôi sẽ giúp
ông. Ôi, thưa các ông, tôi đã được hồi sinh… và xin các ông đừng chấp nếu
tôi xử sự với các ông tự nhiên và thẳng thắn như thế. Với lại tôi hơi say, tôi
nói thành thật với các ông đấy. Hình như tôi đã có hân hạnh… hân hạnh
được gặp ông Nikolai Parfenovich tại nhà ông Miuxov người họ hàng của
tôi… Thưa các ông, thưa các ông, tôi không dám tự coi là ngang bằng với
các ông, tôi hiểu tôi đang ngồi trước mặt các ông với tư cách gì. Tôi đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.