- Hừ, quái quỷ! Đúng là không thể nào nói chuyện với các ông được! -
Mitia kêu lên, cáu hết sức và quay về phía viên lục sự, mặt đỏ gay vì giận
dữ, nói nhanh với y, giọng chứa đựng một âm thanh cuồng nộ.
- Ghi ngay đi, ghi ngay đi… "tôi vơ lấy cái chày để chạy đi giết cha tôi.,
Fedor Pavlovich… đánh một cú vào đầu!". Nào, bây giờ thì các ông vừa
lòng rồi chứ? Hả dạ rồi chứ? - Chàng nói, nhìn chằm chằm vào viên dự
thẩm và viên biện lý với vẻ khiêu khích.
- Chúng tôi hiểu quá rõ ràng ông khai như thế là vì cáu với chúng tôi và
bực tức về những câu hỏi chúng tôi đề ra mà ông cho là vặt vãnh, nhưng
thực ra rất quan trọng. - Viên biện lý đáp lại bằng giọng khô khan.
- Xin miễn thứ cho, thưa các ông! Thì tôi có mang theo cái chày… A vâng,
trong những trường hợp hợp như thế thì cầm theo một vật gì đó để làm gì?
Tôi không biết để làm gì. Vơ quàng lấy rồi chạy đi. Có thế thôi. Thật xấu
hổ, thưa các ngài, passons(2) không thì tôi thề rằng sẽ không kể lể gì nữa!
Chàng chống khuỷu tay lên bàn, gục đầu xuống lòng bàn tay. Chàng ngồi
xong nghiêng người về phía họ và nhìn vào tường, cố nén sự bực tức. Quả
thật chàng rất muốn dừng dậy tuyên bố rằng chàng sẽ không nói một lời
nào nữa, "dù các ông có đưa tôi đi hành hình" cũng mặc.
- Các ông thấy đấy, thưa các ông, - chàng cố nén lòng, nói - các ông thấy
đấy. Nghe các ông, tôi tưởng như đang ở trong giấc mộng… các ông ạ, đôi
khi trong giấc ngủ tôi mơ thấy… có một giấc chiêm bao thường hay đến
với tôi, cứ lặp đi lặp lại, tôi mơ thấy có người nào truy đuổi tôi, một người
nào đó mà tôi rất sợ, hắn đuổi theo tôi trong bóng tối, ban đêm tìm tôi, còn
tôi trốn hắn, nấp vào sau cánh cửa hay sau tủ, trốn tránh một cách nhục nhã,