cái chính là hắn thừa biết tôi trốn đâu, nhưng hắn cứ tảng lờ như không
biết, để hành hạ tôi lâu hơn, để khoái chí về sự sợ hãi của tôi… Bây giờ các
ông cũng đang làm như thế đấy! Tương tự như thế.
- Ông vẫn mơ thấy như vậy à? - Viên biện lý hỏi.
- Vâng, tôi vẫn có những giấc mơ như vậy… Các ông muốn ghi lại chứ? -
Mitia cười mỉa mai.
- Không, không cần ghi, nhưng những giấc chiêm bao của ông cũng kỳ đấy.
- Bây giờ thì không còn là chiêm bao nữa! Là thực, thưa các ông, thực tế
của đời sống thực! Tôi là con chó sói, còn các ông là thợ săn, các ông là thợ
săn, các ông đang lùng săn con sói.
- Ông so sánh như vậy là không đúng… - Viên dự thẩm nói bằng giọng hết
sức mềm mỏng.
- Không sai đâu, thưa các ông, không phải là sai đâu! - Mitia lại sôi lên, tuy
rõ ràng là cơn giận bùng nổ ra đã làm chàng nguôi nguôi và càng nói thì
chàng càng dịu đi. - Các ông có thể không tin một kẻ phạm tội hay kẻ bị
cáo mà các ông đang hành hạ bằng những câu hỏi vặn vẹo, nhưng không
tin một con người nào hết sức cao quý, không tin những hứng khởi cao cả
nhất của tâm hồn (tôi dám lớn tiếng nói lên điều đó) thì không thể được!
Các ông không thể… thậm chí không có quyền không tin…
Nhưng hãy lặng thinh, hỡi trái tim.
Hãy kiên nhẫn, cam chịu và lặng im !