- Tôi không thèm dùng quần áo của người khác! - Chàng quát lên với giọng
nạt nộ. - Trả lại quần áo của tôi đây!
- Không thể được.
- Trả lại quần áo của tôi, cóc cần Kanganov, cóc cần quần áo của hắn, cả
chính bản thân hắn nữa!
Người ta khuyên can chàng một lúc lâu. Nhưng rồi người ta cũng làm được
cho chàng yên tâm. Người ta gợi ý chàng rằng bộ quần áo vấy máu của
chàng phải "gộp vào với những vật chứng khác", bây giờ "thậm chí họ
không có quyền để lại những thứ đó cho chàng", "… vì sự việc có thể có
một kết thúc bất ngờ".
Cuối cùng Mitia đại khái cũng hiểu điều đó. Chàng im lặng một cách ủ rũ
và vội vàng mặc quần áo. Chàng chỉ nhận thấy rằng nó sang hơn bộ của
chàng, chàng không muốn "lợi dụng". Ngoài ra, nó "chật đến bẽ mặt. Ta
phải mặc vào để làm thằng hề mua vui cho các người chắc!".
Người ta lại nói với chàng rằng chàng phóng đại sự việc, ông Kanganov chỉ
cao hơn chàng một chút thôi, chỉ có cái quần là hơi dài. Nhưng chiếc áo
ngoài thì thực sự hẹp vai.
- Quái quỷ, đến cài cúc cũng khó. - Mitia lại càu nhàu. - Xin làm ơn nhắn
lời tôi bảo ông Kanganov rằng tôi không hỏi mượn quần áo ông ấy và
người ta biến tôi thành thằng hề trong bộ quần áo này.
- Ông hiểu rất rõ điều đó và đáng tiếc… không phải là tiếc bộ quần áo mà
lấy làm tiếc rằng cơ sự lại như thể… - Nikolai Parfenovich nói lí nhí.