ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 817

thái trầm tư, dùng ngón tay trỏ vào một trong ba chiếc nhẫn lớn đeo ở bàn
tay phải của Nikolai Parfenovich.

- Nhẫn? - Nikolai Parfenovich ngạc nhiên hỏi lại.

- Phải, chính cái này này… Ở ngón giữa ấy, ngọc có vân, ngọc gì vậy? -
Như một đứa trẻ ương bướng, Mitia nài hỏi bằng giọng cáu kỉnh.

- Đấy là hoàng ngọc mờ, - Nikolai Parfenovich mỉm cười, - nếu ông muốn
xem, tôi sẽ tháo ra…

- Không, không, đừng tháo ra! - Mitia la lên một cách dữ tợn, chàng chợt
tỉnh và tự giận mình, - đừng tháo ra, đừng tháo ra, không cần… Quái quỷ…
Thưa các ông, các ông làm nhơ bẩn tâm hồn tôi! Lẽ nào các ông cho rằng
tôi thực sự đã giết cha tôi mà muốn giấu tội, quanh co, dối trá, lẩn tránh?
Không Dmitri Fedorovich không phải là kẻ như thế, nếu hắn phạm tội thì
hắn đã không chịu đựng nổi, tôi thề rằng nếu vậy thì tôi đã không đợi đến
lúc mặt trời mọc như dự định ban đầu, khiến các ngài đến được đây, mà đã
tự sát sớm, không chờ đến rạng sáng! Bây giờ tôi cảm thấy rõ điều đó. Hai
chục năm sống trên đời, tôi không học được nhiều điều bằng một đêm đáng
nguyền rủa này! Nếu vậy thì đêm nay, giây lát này tôi còn có thái độ như
thế được không khi ngồi trước các ông: có còn nói năng, cử động như thế
được không, có còn nhìn các ông và thế gian như thế được không, nếu như
tôi đúng là kẻ giết cha, ngay cả việc tưởng mình nhỡ tay đánh chết Grigori
cũng đã khiến tôi suốt đêm không yên được nữa là, - không phải vì sợ, ồ,
không phải vì sợ bị các ông đừng phạt! Nhục nhã! Các ông là những kẻ
thích giễu cợt, chẳng nhìn thấy gì và chẳng tin gì, các ông là những con
chuột chùi mù, vậy mà lại muốn tôi bộc lộ với các ông một điều đê tiện nữa
của tôi, một điều nhục nhã nữa, chỉ cốt để tránh được sự buộc tội của các
ông? Thà đi tù khổ sai còn hơn! Kẻ mở cửa buồng cha tôi và vào buồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.