ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 825

- Tuyệt không nói với ai cả.

- Nhưng tại sao ông lại im lặng như thế? Cái gì xui khiến ông giữ bí mật
như vậy? Tôi sẽ nói rõ hơn: rốt cuộc ông đã cho chúng tôi biết điều bí mật
mà ông coi là rất đỗi "nhục nhã", tuy thực ra, cố nhiên chỉ là nói một cách
tương đối, hành động ấy, việc chiếm dụng tạm thời, ít ra theo quan điểm
của tôi, chỉ là một hành động hết sức nông nổi, nhưng không lấy gì làm
nhục nhã lắm, nếu chú ý đến tính cách của ông… Thì cứ cho đó là hành
động hết sức đáng chê trách đi, tôi đồng ý, nhưng đáng chê trách vẫn chưa
phải là nhục nhã… Nghĩa là thực ra tôi muốn nói: rằng trong tháng này, về
ba ngàn đồng ấy của bà Verkhovxeva mà ông đã tiêu hết thì nhiều người đã
đoán biết, chẳng cần ông thú nhận, chính tôi cũng đã nghe câu chuyện
huyền hoặc đó… Chẳng hạn ông Mikhail Makarovich cũng có nghe nói.
Thành thử, đấy không phải là chuyện huyền hoặc, mà là chuyện ngồi lê đôi
mách của cả thành phố. Thêm nữa, có những dấu hiệu cho thấy rằng chính
ông, nếu tôi không lầm, đã thú nhận với ai đó về số tiền ấy của bà
Verkhovxeva… Vì thế ông làm tôi hết sức ngạc nhiên vì cho đến bây giờ,
đến tận phút này, ông vẫn coi số tiền ngàn rưỡi mà ông để lại là một bí mật
phi thường thậm chí cho rằng gắn liền với điều bí mật của ông là một sự
khủng khiếp nào đó. Không thể tưởng tượng nổi rằng một bí mật như thế
lại khiến ông bị dằn vặt đến thế khi phải nói ra… bởi vì ban nãy ông vừa
gào lên rằng thà đi tù khổ sai còn hơn là thú nhận…

Viên biện lý im tiếng. Ông ta nóng nảy. Ông ta không giấu giếm sự bực bội,
gần như là hằn học của mình, và trút ra hết mọi điều tích tụ trong lòng,
thậm chí không quan tâm đến lối nói văn vẻ, ông ta nói rời rạc, thậm chí
lộn xộn.

- Sự nhục nhã không phải là số tiền ngàn rưỡi, mà là ở chỗ tôi đã để riêng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.