các ông cho phép, để biết các ông quyết định thế nào về anh Dmitri
Fedorovich.
Nàng ra, Mitia yên tâm, thậm chí có vẻ phấn chấn, nhưng chỉ một lát thôi.
Mỗi lúc sự suy yếu kỳ lạ về thế lực càng choán lấy chàng. Mắt chàng nhắm
lại vì mệt mỏi. Cuộc thẩm vấn các nhân chứng rốt cuộc đã xong. Người ta
bắt đầu soạn thảo biên bản chính thức. Mitia đứng lên, rời khỏi ghế ngồi
vào góc phòng, phía tấm rèm, nằm xuống chiếc hòm lớn trải tấm thảm của
nhà chủ và ngủ liền. Chàng mơ thấy một giấc chiêm bao lạ lùng, hoàn toàn
không hợp tình hợp cảnh lúc này. Dường như chàng đang ngồi trong chiếc
xe đi trên thảo nguyên, nơi trước kia chàng phục vụ trong quân ngũ đã lâu
lắm rồi, một người nông dân đánh xe chở chàng đi trên cánh đồng lầy lội.
Hình như Mitia lạnh, bấy giờ là đầu tháng mười một, tuyết xuống từng
bông lớn ẩm ớt, chạm mặt đất là tan ngay. Người nông dân hăng hái đánh
xe, vung rồi quất đen đét, ông ta có bộ râu dài màu vàng sẫm: chưa già lắm,
khoảng năm mươi tuổi, mặc chiếc áo nông dân bằng vai len thô. Kia đã gần
đến một thôn, những căn nhà đen thui một nửa số nhà đã cháy rụi, chỉ còn
lổn nhổn nhưng súc gỗ xà đã thành than. Ở cổng thôn, có những phụ nữ
đứng thành hàng trên đường, cả một dãy dài, người nào cũng gầy rộc, hốc
hác, mặt nâu sạm, đặc biệt có một người đứng ở rìa đường, gầy giơ xương,
tầm vóc cao, nom khoảng bốn mươi tuổi, nhưng có lẽ chỉ hai mươi nhăm,
mặt dài ngoằng, gây vó, bế một đứa trẻ đang khóc, ngực hẳn là lép kẹp,
không một giọt sữa. Đứa trẻ khóc ngằn ngặt, giơ hai tay ra, đôi tay trần trụi,
bàn tay nắm lại, tái xám.
- Sao họ khóc? Vì sao họ khóc vậy nhỉ? - Mitia hỏi, lúc xe phóng như bay
qua chỗ họ.
- Đứa con đỏ, - người đánh xe trả lời chàng, - đứa nhóc khóc.