lánh, rồi cạnh đó là những thiên thần nhỏ thiếu vẻ tự nhiên, những quả
trửng nhỏ bằng sứ, một cây thập giá bằng ngà voi với Materdolorosa(2) ôm
lấy nó và mấy bức tranh khắc của các nghệ sĩ Ý vĩ đại ở các thế kỷ trước.
Bên cạnh những tranh khắc duyên dáng và đắt tiền ấy là mấy bức in thạch
bản kiểu dân gian Nga, hoạ hình các thánh, những bậc tuẫn đạo, các giáo sĩ
thánh thiện có bán ở tất cả các chợ phiên với giá vài xu. Có mấy bức chân
dung các tổng giám mục Nga thời nay và thời trước, nhưng ở các bức
tường khác, Miuxov đưa mắt lượt nhanh một lượt tất cả những "lệ bộ" ấy,
rồi chăm chú nhìn trưởng lão. Ông tự cho mình có con mắt tinh đời, đấy là
chỗ yếu của ông, điều ấy dù sao cũng có thể tha thứ được, bởi lẽ ông đã
ngoài năm mươi, cái tuổi mà một người thượng lưu thông minh và sung túc
bao giờ cũng có ý thức tự tôn hơn, thậm chí đôi khi không chủ ý.
Thoạt đầu ông không ưa trưởng lão. Thật vậy, gương mặt trưởng lão có cái
gì khiến nhiều người không ưa, chứ không chỉ riêng Miuxov. Đấy là một
người tầm thước, lưng còng, chân rất yếu mới có sáu mươi lăm, nhưng
bệnh tật làm cho nom già hơn nhiều ít ra là già hơn đến mười tuổi. Khuôn
mặt rất gầy, chi chít những nếp nhăn li ti, nhất là quanh mắt. Mắt không to,
nhạt màu, nhanh và sáng, tựa như hai cái chấm long lanh. Tóc hoa râm chỉ
còn lưa thưa ở hai bên thái dương, râu cằm nhỏ và thưa, nhọn hoắt, đôi môi
thường xuyên mỉm cười, mảnh như hai sợi dây. Mũi không dài, nhưng
nhọn như mỏ chim.
"Mọi dấu hiệu đều cho thấy đây là một tâm hồn ác độc, nhỏ nhen và hợm
hĩnh" - Miuxov thoáng nghĩ. Nói chung ông rất bực với chính mình.
Tiếng chuông đồng hồ giúp cho họ bắt đầu câu chuyện. Chiếc đồng hồ quả
lắc nhỏ, rẻ tiền treo trên tường điểm nhanh một hồi mười hai tiếng.