- Đến giờ rồi, - Fedor Pavlovich kêu lên, - vậy mà thằng Dmitri Fedorovich
nhà tôi vẫn chưa có mặt. Thay mặt nó tôi có lời xin lỗi, thưa trưởng lão
thánh thiện! (Aliosa run bắn cả người lên vì mấy tiếng "trưởng lão thánh
thiện"). Tôi thì khi nào cũng đúng giờ, từng phút một vì tôi luôn luôn nhớ
rằng đúng giờ là lễ độ của bậc vương giả…
- Nhưng dù sao ông cũng không phải là vua. - Miuxov làu bàu, không nén
nổi nữa.
- Vâng, đúng thể, không phải là vua. Mà ông tưởng tượng xem, Petr
Alecxandrovich ạ, chính tôi cũng biết như thế, thề có trời! Thế mà tôi
chẳng bao giờ chữa được cái thói nói nâng lốp chộp! Trình Cha! - ông ta
thốt lên bằng một giọng phút chốc đầy cảm hứng. - Trước mặt Cha đây là
một thằng hề, một thằng hề đích thực! Tôi xin tự giới thiệu như thế. Một
thói quen cũ, than ôi! Còn đôi khi tôi nói dóc không đúng lúc thì đấy là có
chủ ý, cốt để pha trò và làm cho mình trở nên dễ thương. Cần phải dễ
thương, phải không ạ? Bảy năm trước tôi đến một thị trấn nhỏ có chút việc
lặt vặt, thế là tôi kết bạn với mấy tay buôn cò con. Tôi đến ông ixpravnic(3)
có việc nhờ vả ông ta và mời ông ta đến đánh chén với chúng tôi. Ông này
cao lớn, to béo, tóc vàng hoe, cau có, té ra ông ta thuộc loại người nguy
hiểm nhất trong những trường hợp như thế này: loại người có bệnh gan,
đau gan. Tôi đến gập thẳng ông ta, và các vị ạ, tôi giữ thái độ suồng sã kiểu
thượng lưu: "Ông ixpravnic ạ, ông hãy là napravnic(4) của chúng tôi nhé!"
- "Napravnic là cái gì?". - ông ta nói. Tức thì tôi thấy ngay việc không xuôi
rồi, ông ta vẫn nghiêm nghị, tôi không bỏ cuộc: "Tôi muốn bông đùa một
chút thôi mà, sao cho mọi người cùng vui, ông Napravnic là nhạc trưởng
trứ danh người Nga của chúng ta, mà muốn cho việc làm ăn của chúng tôi
có nhịp điệu hài hoà thì chúng tôi cần có ông, đại loại như một nhạc trưởng
ấy mà…". Tôi giải thích và so sánh có lý đấy chứ, phải không ạ? "Xin lỗi,
tôi là ixpravnic và tôi không cho phép ai dùng chức tước của tôi để chơi