- Con chó sẽ to lắm đấy! - một đứa trong bọn trẻ kêu lên.
- Hẳn rồi, giống chó Milan mà, phải to thế này này, bằng con bê ấy - Mấy
tiếng cùng nói.
- Bằng con bê, bằng con bê thực sự. - Đại uý bật dậy. - Tôi cố ý tìm một
con như thế, thật dữ, mà mẹ nó cũng cực to, và cực dữ, cao như thế này
này… Cậu ngồi xuống đi ngồi xuống giường Iliusa đây này, không thì ngồi
xuống chiếc ghế này này. Xin mời vị khách quý, vị khách mong đợi từ
lâu… Cậu đến với Alecxei Fedorovich à?
Kraxotkin ngồi lên giường, dưới chân Iliusa. Tuy dọc đường có lẽ nó đã
chuẩn bị mở đầu câu chuyện bằng giọng suồng sã, nhưng bây giờ thì nó
mất hẳn đầu mối.
- Không… tôi đến với con Chuông rền… Bây giờ tôi có con chó như thế,
Chuông rền. Cái tên Xlav. Nó đang đợi… tôi huýt sáo là nó lao như bay
vào ngay. Tao cũng có con chó, - nó bỗng quay lại với Iliusa, - này, mày
vẫn nhớ con Bọ dừa chứ? - Nó bỗng hỏi một câu như rồi quất vào Iliusa.
Mặt Iliusa méo hẳn đi. Nó đau khổ nhìn Kolia. Aliosa đứng bên cửa, chau
mày và lén gật đầu với Kolia ra hiệu bảo nó đừng nói về Bọ dừa, nhưng nó
không muốn để ý đến.
- Bọ dừa… Ở đâu kia? - Iliusa hỏi bằng giọng đau đớn.
- Này, chú em, Bọ dừa của chú đi đời rồi! Bọ dừa của chú mất tích rồi!