nó biết giây phút như thế có thể làm cho bạn đau khổ và ảnh hưởng tai hại
đến sức khỏe của người ốm thì dứt khoát nó không bày ra cái trò vừa làm.
Nhưng trong phòng có lẽ chỉ một mình Aliosa hiểu điều đó. Còn về đại uý
thì ông như biến thành đứa con nít.
- Bọ dừa! Thế ra đấy là Bọ dừa à? - ông la lên bằng giọng sung sướng. -
Iliusa, đây là Bọ dừa, Bọ dừa của con! - ông hầu như phát khóc.
- Thế mà tôi đoán không ra! - Xmurov kêu lên một cách chua xót Hoan hô
Kraxotkin, tôi đã bảo rằng anh ấy sẽ tìm được Bọ dừa, quả đúng là anh ấy
đã tìm được.
- Tìm được rồi! - Một đứa nữa reo lên và vỗ tay.
- Thôi đi, thôi đi. - Kraxotkin gào át tất cả mọi người. - Tôi sẽ kể cho mọi
người nghe sự việc đã diễn ra như thế nào, đúng như đã diễn ra! Tôi tìm
được nó, đem nó về nhà, giấu luôn đi, khoá cửa nhốt trong nhà, không để ai
trông thấy cho đến tận hôm nay. Chỉ có Xmurov nhìn thấy cách đây hai
tuần, nhưng tôi cả quyết với nó rằng đấy là Chuông rền, nó không đoán ra,
còn trong thời gian chờ đợi, tôi dạy nó làm đủ các trò, hãy xem nó biết làm
những trò gì! Bạn thân mến, tớ dạy nó để khi đưa nó đến cho đằng ấy dù nó
đã được huấn luyện, mượt mà: đây này, bạn ạ, con Bọ dừa của bạn bây giờ
như thế đấy! ở đây có miếng thịt bò nào không, tôi sẽ cho nó diễn một trò
khiến mọi người cười vỡ bụng kia, chẳng lẽ một mẩu thịt bò cũng không có
ư?
Ông đại uý lao vụt qua phòng ngoài, chạy đến bếp nhà chủ, nơi người ta
nấu ăn cho cả gia đình ông. Kolia không để mất thời gian vàng ngọc, vội vã
thét bảo Chuông rền: "Giả chết đi!". Con vật bỗng xoay một vòng, nằm
ngửa ra bất động, bốn chân chỏng gọng. Bọn trẻ cười, Iliusa nhìn, vẫn với