ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 910

- Chính thế. - Kolia lớn tiếng trả lời một cách hết sức chất phác. - Tôi muốn
cho nó ra mặt với tất cả sự huy hoàng.

- Chuông rền! Chuông rền! - Iliusa búng mấy ngón tay gầy guộc của mình,
gọi con chó.

- Việc gì phải thế! Để tớ bảo nó tự nhảy lên giường đằng ấy, lại Chuông
rền! - Kolia đập tay xuống giường Iliusa, và Chuông rền lao như tên bắn tới
chỗ Iliusa, Iliusa ôm lấy đầu nó bằng cả hai tay, còn Chuông rền lập tức
liếm má nó. Iliusa áp mình vào nó, nằm duỗi dài trên giường, giấu mặt vào
bộ lông xù của nó.

- Trời ơi, trời ơi! - Viên đại uý kêu lên.

Kolia lại ngồi ghé xuống giường Iliusa, Iliusa, tớ có thể cho đằng ấy xem
một vật nữa. Tớ đem đến cho đàng ấy một khẩu thần công nhỏ. Nhớ chứ,
hồi ấy tớ đã nói với đằng ấy về khẩu thần công nọ, đằng ấy bảo: "A, ước gì
tôi được xem nhỉ!". Bây giờ tớ đem đến đây này.

Kolia hối hả rút trong túi xách tay của mình ra khẩu đại bác nhỏ xíu bằng
đồng đen. Nó vội vã, bởi vì chính nó rất hạnh phúc: lúc khác có lẽ nó sẽ
chờ cho hiệu quả do Chuông rền gây ra qua đi, nhưng bây giờ thì nó hối hả,
chàng cần e dè gì nữa: "mà vui sướng như thế, tao sẽ đem lại cho mày niềm
vui sướng lớn lao hơn nữa!" Bản thân nó rất say sưa.

- Tớ đã xem cái vật này ở nhà ông viên chức Morozov, lấy cho đằng ấy đấy,
bạn ạ, cho cậu đấy. Ông ta để không đấy thôi, chẳng dùng làm gì cả, tớ đổi
cho ông ta một cuốn sách, cuốn sách lấy ở tủ sách của bố tớ: "Người họ
hàng của Mahomet hay sự ngu ngốc bổ ích". Cuốn sách 100 tuổi, nội dung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.