nụ cười đau khổ như trước, chỉ có bà mẹ là thích nhất cái trò chó giả chết.
Bà cười phá lên, búng ngón tay gọi:
- Chuông rền! Chuông rền!
- Không khi nào nó dửng lên đâu, không khi nào! - Kolia la lên, - chodù cả
bàn dân thiên hạ có gào thét nó cũng không đứng lên, còn tôi chỉ gọi to một
tiếng là nó chồm lên ngay! - Chuông rền!
Con chó chồm lên và bắt đầu nhảy nhót, vui sướng kêu ứ. Đại uý chạy vào,
tay cầm miếng thịt bò nấu.
- Không nóng chứ! - Kolia hỏi với vẻ thành thạo, cầm lấy miếng thịt. -
Không, không nóng, chó không ưa đồ nóng. Mọi người xem đây, Iliusa,
xem đây này, xem đi bạn thân mến, sao bạn không xem? Tớ đưa nó đến cho
bạn mà bạn không xem.
- Trò mới này là như sau: con chó đứng không nhúc nhích, mũi hếch lên,
miến g đùi bò ngon lành đạt ngay trên mũi nó. Con chó khốn khổ không
động đậy, phải mang miếng thịt trên mũi, đứng cho đến bao giờ chủ ra lệnh,
đứng im không động cựa dù là nửa tiếng. Nhưng Chuông rền chỉ phải chịu
đựng có một phút thôi.
- Nuốt đi! - Kolia quát lên, và trong nháy mắt miếng thịt bay từ mũi vào
mồm nó. Người xem tất nhiên tỏ ra ngạc nhiên hoan hỉ.
- Chẳng lẽ suốt thời gian qua anh không đến đây chỉ cốt để dạy con chó
thôi? - Aliosa kêu lên với giọng trách móc.