- Không, tôi không muốn nó là đồ chơi chung, không, nó phải là của tôi,
chứ không phải của Iliusa. - Bà mẹ nói tiếp, đã sắp oà khóc.
- Mẹ ơi, mẹ lấy đi, mẹ cứ lấy đi! - Iliusa bỗng kêu lên. - Kraxotkin, tôi tặng
nó cho mẹ tôi được chứ? - Nó bỗng nói với Kraxotkin với vẻ van vỉ, như sợ
Kraxotkin mếch lòng vì nó đem khẩu súng tặng người khác.
Được quá đi chứ! - Kraxotkin lập tức đồng ý và cầm lấy khẩu súng từ tay
Iliusa, cúi mình hết sức lễ độ đưa cho bà mẹ. Bà ta oà khóc vì cảm kích.
- Iliusa yêu quý, thế là con yêu mẹ lắm đấy! - Bà kêu lên, giọng cảm kích
và lại đẩy khẩu súng lăn trên đùi mình.
- Bà nó ơi, cho tôi hôn tay bà nào. - ông chồng lao bổ tới và lập tức thực
hiện ý định.
- Nếu trên đời còn người trẻ tuổi dễ thương nào nữa thì đấy là chú bé dễ
thương này! - Bà mẹ biết ơn vừa nói vừa trỏ Kraxotkin.
- Rồi tớ sẽ đem thuốc súng đến cho cậu, Iliusa ạ, muốn bao nhiêu cũng có.
Bây giờ chúng tớ tự làm lấy thuốc súng. Borovikov biết công thức: hai
mươi tư phần diêm kêu, mười phần lưu huỳnh và sáu phần than gỗ phong,
nghiền lẫn với nhau, đổ nước vào, ngào thành một cục mềm, lọc qua miếng
da lừa, thế là thành thuốc súng.
- Xmurov có nói với tôi về thuốc súng của anh, có điều ba tôi bảo đấy
không phải là thuốc súng thực sự. - Iliusa đáp.