ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 162

– May mà chú ngoảnh lại nhìn, không thì suýt nữa tôi gọi to lên. –

Dmitri Fyodorovich vội vã thì thầm với em bằng giọng sung sướng. – Trèo
vào đấy! A, chú đến thật tuyệt quá. Tôi vừa nghĩ đến chú...

Chính Alyosha cũng mừng, anh chỉ băn khoăn không biết làm cách nào

vượt qua rào. Nhưng “Mitya” đưa bàn tay lực sĩ đỡ khuỷu tay em, giúp em
nhảy qua. Alyosha vén áo thụng, nhảy qua khéo léo như một thằng bé chân
đất ở thành phố.

– Nào thôi, ta đi đi! – Mitya buột thốt lên, giọng thì thầm hoan hỉ.

– Đi đâu? – Alyosha cũng thì thầm, nhìn khắp xung quanh và thấy

mình ở trong một khu vườn hoàn toàn vắng vẻ, chẳng có một ai ngoài hai
anh em. Vườn nhỏ thôi, nhưng ngôi nhà nhỏ của chủ nhân cách họ không
dưới năm chục bước. – Ở đây có ai đâu, việc gì anh phải nói thầm?

– Việc gì phải nói thầm à? A, quái quỷ! – Dmitri Fyodorovich bỗng lớn

tiếng nói oang oang. – Ừ, việc gì tôi phải thì thầm nhỉ? Chú thấy đấy, trong
thiên nhiên bỗng dưng có thể xảy ra sự lộn xộn như thế đó. Tôi náu mình ở
đây để rình mò một bí mật. Rồi tôi sẽ giải thích, nhưng vì đây là sự bí mật
nên tự dưng tôi nói năng một cách bí mật, tôi thì thầm như một thằng ngốc,
tuy là không cần thiết. Ta đi đi! Đến đằng kia! Chú hãy cứ im lặng đã nhé!
Tôi muốn hôn chú.

Sáng danh Chúa cả trên trời
Sáng danh Chúa cả trong tôi!...

Lúc này tôi nói trước mặt chú, chứ lúc ngồi ở đây tôi vẫn lặp đi lặp lại

suốt....

Khu vườn rộng khoảng một dexiatin

[51]

hay hơn một chút, chỉ trồng cây

xung quanh dọc theo bốn dãy rào: táo, thích, bồ đề, phong. Giữa vườn là
một khoảng trống, một bãi cỏ mà mùa hè người ta cắt được mấy pud

[52]

cỏ

khô. Mùa xuân bà chủ cho thuê vườn lấy mấy rúp. Cũng có những luống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.