II
Ở NHÀ BỐ
T
rước hết Alyosha đến nhà bố. Đến gần nhà, anh nhớ ra rằng hôm trước bố
khẩn khoản dặn anh vào nhà sao cho thật kín đáo, chớ để anh Ivan biết. “Tại
sao thế nhỉ? – Bây giờ Alyosha chợt nghĩ. – Nếu chỉ là ba muốn nói riêng
với mình điều gì kín đáo thì việc gì mình phải lén lút vào không để ai biết
nhỉ? Đúng là hôm qua ông muốn nói điều gì khác mà không kịp nói” – Anh
quyết định. Tuy vậy khi Marfa Ignatyevna ra mở cửa vườn cho anh (Grigory
ốm nằm nhà dưới) và trả lời anh rằng Ivan Fyodorovich đã đi cách đây hai
giờ thì anh rất hài lòng.
– Còn ông nhà?
– Ông đã dậy rồi, đang uống cà phê. – Marfa Ignatyevna trả lời hơi lạnh
nhạt.
Alyosha thấy ông già ngồi một mình bên bàn, chân đi giầy păngtup,
mặc chiếc áo bành tô ngắn cũ kỹ và đang xem sổ sách gì đó để giải khuây,
nhưng cũng không chăm chú lắm. Ông ta chỉ có một mình trong nhà
(Smerdyakov đi mua thực phẩm cho bữa trưa). Sổ sách không lôi cuốn ông.
Tuy buổi sáng ông trở dậy sớm và cảm thấy sảng khoái, nhưng nom ông vẫn
mệt mỏi và suy yếu. Trán ông buộc tấm khăn đỏ để che đi những vết bầm
tím đã sưng vù lên qua một đêm. Sau một đêm mũi cũng sưng tướng lên,
trên mũi cũng nổi rõ mấy vết bầm tuy không quan trọng lắm, nhưng làm cho
khuôn mặt ông có một vẻ dữ tợn và cáu kỉnh đặc biệt. Ông già tự biết như
vậy và hằm hằm nhìn Alyosha vừa vào.