ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 333

– Alexey Fyodorovich, thật là khủng khiếp. Đấy là trò trẻ con và chỉ là

tầm bậy. Tôi hy vọng rằng anh không mơ tưởng... Ngu xuẩn, ngu xuẩn và
ngu xuẩn! – Bà sừng sộ với anh.

– Chỉ xin bà đừng nói điều đó với cô ấy, – Alyosha đáp lại, – không thì

cô ấy sẽ xúc động, mà bây giờ như thế có hại cho cô ấy.

– Tôi nghe được lời nói phải lẽ của một người trẻ tuổi biết lẽ phải.

Theo tôi hiểu, có phải anh thuận theo ý nó chỉ vì thương nó tật bệnh, không
muốn trái ý nó làm nó tức giận chứ gì?

– Ồ, không, hoàn toàn không, tôi nói chuyện với cô ấy hoàn toàn

nghiêm chỉnh. – Alyosha tuyên bố dứt khoát.

– Không thể nghiêm chỉnh được, nhẽ nào như thế, và thứ nhất bây giờ

tôi sẽ không để cho anh đến đây lần nào nữa, hai là tôi sẽ đi nơi khác và đưa
nó đi, anh nên biết như vậy.

– Cần gì phải thế, – Alyosha nói, – chuyện ấy cũng còn lâu kia mà, có

lẽ phải còn chờ một năm rưỡi nữa ấy chứ.

– À, Alexey Fyodorovich, cố nhiên đúng là như thế, và trong một năm

rưỡi ấy anh với nó sẽ cãi nhau một ngàn lần và sẽ đoạn tuyệt với nhau.
Nhưng khổ thân tôi, khổ thân tôi! Tuy đấy chỉ là chuyện vớ vẩn, nhưng nó
làm tôi tan lòng nát ruột. Bây giờ tôi như Famusov trong cảnh cuối của vở
kịch

[88]

, anh là Chatsky, nó là Sofia, và anh hãy tưởng tượng xem, tôi chạy ra

câu thang này cốt để gặp anh, mà ở nhà này mọi điều ác hại đều xảy ra ở cầu
thang. Tôi đã nghe thấy hết, tôi phải gắng lắm mới đứng nổi. Thì ra vì thế
mà có những điều khủng khiếp suốt đêm qua và tất cả những cơn thần kinh
vừa rồi! Tình yêu cho con gái, còn cái chết cho bà mẹ. Hãy nằm vào quan
tài. Bây giờ đến điểm thứ hai và là điểm quan trọng nhất: lá thư nó viết cho
anh, thư gì vậy, đưa tôi xem ngay, nào!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.