ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 362

nhục dục, cứ mỗi roi sau lại khoái hơn roi trước, tăng đến không ngừng. Họ
đánh một phút, rồi năm phút, rồi mười phút, càng về sau càng mạnh tay hơn,
gấp hơn, ác liệt hơn. Đứa trẻ kêu gào, cuối cùng không gào được nữa, nghẹn
thở: “Ba ơi, ba, ba thân yêu, ba yêu quý!” Vụ đó thành chuyện tai tiếng om
sòm và ra đến tòa. Người ta thuê trạng sư. Dân Nga từ lâu đã gọi trạng sư
của chúng ta là “ablakat”

[92]

– lương tâm thuê mướn. Trạng sư lớn tiếng cãi

cho khách hàng của mình. “Đây là việc mọn, việc gia đình bình thường, bố
đánh con gái nhỏ thôi, vậy mà lại đưa ra tòa, đáng xấu hổ cho thời đại chúng
ta!” Các bồi thẩm cho như vậy là có lý, rút vào phòng nghị án, rồi quyết
định tha bổng. Công chúng reo hò vui sướng vì kẻ hành hạ được tha bổng.
Ôi chao, tôi không có mặt ở đấy, không thì tôi sẽ gào lên đề nghị thưởng cho
kẻ hung ác ấy một khoản tiền... Những cảnh tượng kỳ thú! Nhưng về trẻ em
thì tôi có những chuyện còn hay hơn, tôi thu thập được rất nhiều chuyện về
trẻ em Nga, nhiều lắm, Alyosha ạ. Một con bạc lên năm bị bố mẹ thù ghét,
bố mẹ nó là những công chức đáng kính, có học và có giáo dục. Chú ạ, một
lần nữa tôi nói dứt khoát rằng nhiều người có cái tính thế này: thích hành hạ
trẻ em, nhưng chỉ trẻ em thôi. Đối với tất cả các loại người khác, những kẻ
tàn bạo ấy lại tỏ ra tử tế và hiền lành, như những người châu Âu có học và
nhân đạo, nhưng rất thích hành hạ trẻ em, hiểu theo nghĩa đó thì thậm chí là
họ yêu trẻ. Trẻ con không có gì bảo vệ, chính điều đó cám dỗ kẻ hành hạ, sự
cả tin thiên thần của đứa trẻ không biết lẩn trốn đi đâu và cậy nhờ ai bênh
vực, đấy chính là nguyên nhân làm sôi sục bầu máu nhơ nhuốc của kẻ hung
bạo. Đương nhiên trong mỗi người đều có một con thú náu mình: cơn tức
giận, khoái cảm nhục dục hừng hực do tiếng kêu gào của nạn nhân bị hành
hạ gợi lên, thú tính được thả lỏng, các thứ bệnh do trác táng, bệnh thống
phong, bệnh gan v.v... Con bé năm tuổi ấy bị ông bố và bà mẹ có học kia
hành hạ đủ mọi cách. Họ vô cớ đánh đập, đấm đá nó, làm cho khắp mình
mẩy nó thâm tím. Cuối cùng họ giở đến một ngón cực kỳ tinh vi: một hôm
tiết trời giá băng, họ nhốt nó suốt đêm ở nhà xí, và lấy cớ ban đêm nó không
xin tha (làm như đứa bé năm tuổi đắm mình trong giấc ngủ trắng trong có
thể biết xin tha tội, cái tuổi ấy đâu có khôn đến thế), viện cớ ấy họ trát phân
vào mặt nó, bắt nó ăn phân, mà người bắt nó ăn phân là bà mẹ, người mẹ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.