ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 360

rét mướt, gần như không có quần áo và không được nuôi ăn. Khi làm như
vậy, cố nhiên không người nào trong bọn họ đắn đo và ân hận, trái lại họ cho
rằng đấy hoàn toàn là quyền của họ, bởi vì người ta đã đem Richard cho họ
như cho một đồ vật, thậm chí họ thấy không cần phải cho nó ăn. Chính
Richard kể lại rằng trong những năm ấy, như đứa con lưu lạc trong Phúc âm,
hắn thèm ăn vô cùng, dù là ăn món cám hỗn hợp nuôi vỗ heo cho chóng béo
để đem bán, nhưng ngay cả thứ đó người ta cũng không cho hắn và khi hắn
lấy trộm ăn thì lại bị đánh đập tàn nhẫn. Hắn sống như thế suốt thời thơ ấu
và thời thanh niên, cho đến khi lớn lên, cứng gân mạnh cốt, hắn bắt đầu đi
ăn cắp. Kẻ mọi rợ ấy đi làm công nhật để kiếm tiền ở Genève, kiếm được
bao nhiêu uống rượu hết, sống như con quái vật, và cuối cùng hắn giết một
ông già để cướp của. Hắn bị bắt, bị đưa ra tòa và lãnh án tử hình. Ở đấy
người ta không có tính đa cảm. Ở trong tù, lập tức hắn bị mấy ông mục sư,
mấy ông ủy viên các hội Kitô giáo, mấy bà từ thiện... bâu lấy. Các ông các
bà dạy cho hắn biết đọc biết viết, giảng Phúc âm, khuyên nhủ, thuyết phục,
nhiếc móc, nài ép hắn, cuối cùng hắn long trọng thú nhận là mình phạm tội
ác. Hắn tự tay viết cho tòa án rằng hắn là con quái vật, nhưng rốt cuộc hắn
đã xứng đáng được Chúa Trời soi sáng và ban ân cho hắn. Cả Genève xúc
động, thành Genève từ thiện và ngoan đạo. Tất cả những người cao quý có
giáo dục đổ đến nhà tù gặp hắn. Người ta ôm hôn Richard: “Cậu là anh em
của chúng tôi, Chúa đã xuống ơn cho cậu!” Richard chỉ khóc vì cảm kích:
“Vâng Chúa đã xuống ơn cho tôi! Trước kia, suốt thời thơ ấu và thanh niên,
được miếng cám lợn là tôi vui sướng, còn bây giờ Chúa đã xuống ơn cả cho
tôi, tôi chết trong Chúa.” “Phải, phải, Richard, hãy chết trong Chúa, cậu đã
làm đổ máu thì cậu phải chết trong Chúa. Cậu không hề biết Chúa thì không
phải là có tội khi cậu thèm cám heo và bị đánh đập vì ăn cắp cám heo (cậu
làm thế là rất không tốt, vì không có phép đâu ăn cắp), nhưng cậu đã làm đổ
máu thì cậu phải chết.” Thế rồi ngày cuối cùng đã đến. Richard suy nhược,
khóc lóc và chỉ luôn miệng nhắc đi nhắc lại: “Hôm nay là ngày tốt đẹp nhất
đời tôi, tôi về với Chúa!” – “Phải, – các mục sư, các pháp quan và các bà từ
thiện la lên, – hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời anh, vì anh về với Chúa!”
Cả bọn đi theo chiếc xe bêu nhục chở Richard ra chỗ chém đầu, người ngồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.