ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 408

VII

“NÓI CHUYỆN VỚI NGƯỜI THÔNG MINH

ĐẾN LÀ THÚ VỊ”

T

uy vậy chàng cũng đã nói. Vừa bước vào phòng khách, gặp Fyodor

Pavlovich, chàng bỗng hoa tay nói tướng lên: “Con lên buồng con đây,
không vào với ba đâu,” rồi chàng đi luôn, thậm chí không nhìn đến bố. Rất
có thể là lúc ấy chàng rất đỗi thù ghét ông bố, nhưng sự biểu lộ tình cảm thù
địch một cách sỗ sàng như thế thật bất ngờ cả đối với Fyodor Pavlovich. Rõ
ràng là ông già có điều gì muốn nói ngay với con, nên ông cố ý ra đón gặp
con ở phòng khách: nghe thấy câu nói nhã nhặn như thế ông lẳng lặng dừng
lại và vẻ giễu cợt nhìn theo con lên cấu thang cho đến khi con khuất dạng
hẳn.

– Cậu ấy làm sao thế? – Ông nói nhanh, hỏi Smerdyakov vào theo Ivan

Fyodorovich.

– Cậu ấy tức giận cái gì đó, ai mà biết được. – Hắn lúng búng nói lảng.

– A, đồ quỷ! Mặc cho nó tức giận! Đem ấm samovar lên, rồi mày cũng

tháo lui luôn đi, nhanh lên! Không có gì mới à?

Thế là bắt đầu những câu căn vặn mà ban nãy Smerdyakov vừa than

phiền với Ivan Fyodorovich, nghĩa là vẫn về người con gái mà ông ta đang
mong chờ, ở đây chúng ta sẽ bỏ qua những điều căn vặn ấy. Nửa giờ sau,
cửa nhà đã đóng kỹ, và ông già điên gàn đi đi lại lại một mình qua các
buồng, hồi hộp chờ mong năm tiếng gõ cửa quy ước sẽ vang lên, thỉnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.