ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 580

giờ. Với lại cũng chẳng cần nữa, nói thì cũng muộn rồi. A! Tiền đâu rồi, tôi
nhét vào đâu rồi nhỉ? – Chàng kêu lên và bắt đầu thọc tay lục túi.

– Anh để lên bàn... chính tay anh... nó kia kìa. Anh quên à? Với anh

tiền đúng là như rác hoặc như nước. Súng của anh đây. Lạ thật, mới lúc hơn
năm giờ anh còn đem cầm mấy khẩu súng lấy mười rúp, vậy mà bây giờ anh
có hàng ngàn đồng. Có dễ đến hai ba ngàn chắc?

– Có lẽ là ba. – Mitya bật cười nhét tiền vào túi quần bên.

– Để thế dễ mất lắm. Anh tìm được mỏ vàng chắc?

– Mỏ ư? Mỏ vàng! – Mitya gào tướng lên và cười sằng sặc. –

Perkhotin, anh có muốn đi tìm mỏ không? Ở đây có một quý bà sẽ phóng tay
cho anh ngay ba ngàn rúp, miễn là anh chịu đi tìm mỏ. Bà ta đã phóng tay
cho tôi, bà ta thích đào mỏ lắm! Anh biết bà Khokhlakova chứ?

– Tôi không quen, nhưng có nghe nói và đã nhìn thấy bà ta. Bà ấy cho

anh ba ngàn ư? Dám phóng tay như vậy ư? – Pyotr Ilyich nhìn với vẻ ngờ
vực.

– Này anh ạ, ngày mai khi mặt trời lên, khi Phoebus

[122]

vĩnh viễn trẻ bay

lên ngợi ca Chúa Trời, anh hãy đến bà Khokhlakova và hỏi bà ta: có phải bà
ta đã cho tôi ba ngàn đồng không? Hãy hỏi xem.

– Tôi không biết mối quan hệ của anh với bà ta... nếu anh nói chắc như

thế thì đúng là bà ta đã cho anh... Bây giờ anh sụ tiền như vậy thì hẳn là anh
không đi Siberia, mà dùng ba ngàn đồng ấy... Hỏi thật, anh đi đâu bây giờ?

– Đi Mokroye.

– Đi Mokroye à? Đêm hôm thế này!

– Trước đây có tất cả, bây giờ phút chốc trở nên trắng tay! – Mitya

bỗng thốt lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.