ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 697

– Ông có thể nói sự nhục nhã ấy thuộc loại gì không? – Nikolai

Parfenovich nói ấp úng.

Viên biện lý nhăn mặt một cách dễ sợ.

– Không – không, c'est fini

[139]

, đừng phí công. Chẳng tội gì mà vấy bẩn.

Dây vào các ông tôi đã bị vấy bẩn rồi. Các ông không xứng đáng nghe tôi
nói, các ông cũng như bất cứ ai khác... Đủ rồi, các ông ạ, tôi ngừng lời.

Lời nói hết sức dứt khoát. Nikolai Parfenovich không nài nữa, nhưng

qua ánh mắt của Ippolit Kirillovich, viên dự thẩm thấy ngay rằng ông biện lý
vẫn chưa mất hy vọng.

– Ít ra ông cũng có thể cho chúng tôi biết điều này chứ: khi ông đến nhà

ông Perkhotin, ông cầm trong tay bao nhiêu tiền, cụ thể là bao nhiêu rúp?

– Tôi không thể nói ra điều đó.

– Hình như ông có nói với ông Perkhotin về số tiền ba ngàn rúp do bà

Khokhlakova đưa cho ông phải không?

– Có lẽ thế. Thôi đủ rồi, các ông ạ, tôi sẽ không nói là bao nhiêu tiền.

– Nếu vậy thì ông chịu khó kể lại cho chúng tôi rõ ông đã đi đến đây

như thế nào và tất cả những việc ông làm sau khi đến đây chứ?

– Ồ, về chuyện đó thì ông cứ hỏi tất cả những người ở đây. Nhưng có lẽ

tôi sẽ kể với các ông.

Chàng thuật lại, nhưng chúng tôi sẽ không ghi lại ở đây những điều

chàng kể. Chàng kể một cách khô khan qua quít. Chàng hoàn toàn không nói
về tâm trạng hoan hỉ yêu đương của mình. Tuy nhiên chàng kể về việc quyết
tâm tự sát đã tan biến như thế nào, do “những nhân tố mới”. Chàng kể mà
không nói rõ lý do, không đi vào chi tiết. Vả chăng, các nhân viên điều tra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.