ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 310

làm sao mà biết được: suốt đời họ không tìm hiểu sâu sắc như thế, còn thằng
Ilyusha nhà tôi thì ngay lúc nó hôn tay ông ta trên quảng trường, nó đã thấu
hiểu toàn bộ chân lý, ngay lúc ấy. Chân lý ấy đã nhập vào nó và làm nó
mang thương tích suốt đời. – Ông đại úy nói một cách hăng say và như điên
cuồng, nắm tay phải đấm vào lòng bàn tay trái như muốn diễn tả cụ thể
“chân lý” gây thương tích cho Ilyusha của ông như thế nào. – Ngay hôm ấy
nó lên cơn sốt, mê sảng suốt đêm. Suốt ngày hôm ấy nó ít nói với tôi, thậm
chí hoàn toàn im lặng, tôi để ý thấy nó cứ nhìn tôi hoài từ trong cái xó của
nó, nó luôn luôn xán đến gần cửa sổ, làm như học bài, nhưng tôi thấy nó
chẳng màng gì đến bài vở đâu. Hôm sau tôi uống rượu, tôi chẳng còn nhớ gì
mấy, tôi thật là tội lỗi, là vì đau xót mà. Mẹ nó khóc – tôi yêu mẹ nó lắm; chỉ
vì đau khổ mà tôi phung phí những đồng tiền cuối cùng. Thưa ông, xin chớ
khinh tôi; ở nước Nga chúng ta những người say rượu là người tốt bụng
nhất. Những người tốt bụng nhất ở nước ta là người say rượu. Hôm ấy tôi
nằm bẹp và chẳng nhớ đến Ilyusha nữa, nhưng chính hôm ấy, ở trường từ
sáng chúng bạn đã chế giễu nó, hét vào mặt nó: “Búi xơ mướp, người ta túm
búi xơ mướp của bố mày lôi ra khỏi quán rượu, còn mày chạy bên cạnh và
xin tha thứ.” Hôm sau nữa, nó đi học về, tôi thấy mặt nó thất thần, tái xanh
tái xám. Tôi hỏi: con làm sao thế? Nó lặng thinh. Ở nhà thì không thể
chuyện trò gì được, mẹ và các chị nó sẽ xen vào ngay, các chị nó đã biết
ngay từ hôm đầu tiên. Varvara Nikolaevna đã cằn nhằn tôi: “Ba là thằng hề,
ba mà có làm được việc gì cho ra hồn ư?” – “Đúng thế, – tôi nói, – Varvara
Nikolaevna ạ, chúng ta thì làm sao có được cái gì cho ra hồn kia chứ?” Lần
ấy tôi lảng tránh bằng cách như thế. Đến chiều tôi đưa thằng bé đi dạo chơi.
Ông nên biết rằng ngay từ trước đấy, chiều nào tôi với nó cũng đi dạo chơi,
trên chính con đường mà tôi với ông đang đi đây này, từ cổng rào nhà chúng
tôi đến tận tảng đá lớn nằm trơ trọi trên đường bên hàng rào kia kìa, bắt đầu
từ đó là bãi chăn thả của thành phố: một nơi rất hoang vắng và tuyệt đẹp.
Hai bố con tôi đi với nhau, tay nắm tay, như thường lệ; tay nó nhỏ nhắn,
ngón tay thanh mảnh, lạnh giá, nó vẫn bị đau ngực mà. “Ba ơi, – nó nói, –
ba!” – “Gì kia?” – tôi nói; tôi thấy mắt nó quắc lên. “Ba ơi, nó làm nhục ba
quá, ba ơi” – “Làm thế nào được, Ilyusha” – tôi nói. “Đừng chịu nhịn nó ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.