gọi, tiếng mở chai bia, tiếng bi-a dọi vào nhau, tiếng đại phong cầm ồm ồm.
Alyosha biết rằng Ivan hầu như không bao giờ đến quán này và nói chung
anh không thích đến quán ăn. Như vậy, anh ấy có mặt ở đây, Alyosha nghĩ,
chỉ để hẹn gặp anh Dmitri. Thế mà ở đây không có Dmitri.
– Tôi sẽ gọi cháo cá hoặc món gì cho chú, chú không thể chỉ sống bằng
nước trà được. – Ivan nói như thế, hết sức hài lòng vì đã dụ được Alyosha
lên. Bản thân chàng đã ăn xong và đang uống trà.
– Vâng, cho cháo cá, cháo cá xong rồi uống trà, tôi cũng đói ngấu rồi. –
Alyosha vui vẻ nói.
– Thế còn mứt anh đào? Ở đây có mứt anh đào. Chú có nhớ thuở bé ở
nhà Polenov chú thích mứt anh đào chứ?
– Vậy ra anh vẫn nhớ chuyện ấy à? Thế thì cả mứt nữa, bây giờ tôi
cũng vẫn thích.
Ivan lắc chuông gọi hầu bàn và bảo đưa cháo cá, trà và mứt.
– Tôi vẫn nhớ, Alyosha ạ, tôi vẫn nhớ hồi ấy chú mười một tuổi, còn
tôi mười lăm. Mười lăm và mười một, chênh nhau tới mức mà ở độ tuổi ấy
anh em không bao giờ chơi với nhau. Thậm chí tôi không biết tôi có yêu chú
không. Khi tôi ra Moskva, mấy năm đầu thậm chí tôi không nhớ đến chú.
Rồi khi chú đến Moskva, hình như chúng ta có gặp nhau một lần ở đâu đó.
Bây giờ tôi ở đây đã hơn ba tháng mà anh em ta chưa hề nói chuyện với
nhau. Ngày mai tôi ra đi và trong lúc ngồi ở đây tôi nghĩ: làm thế nào gặp
được chú ấy để chia tay, vừa hay chú đi ngang qua.
– Anh muốn gặp tôi lắm à?
– Muốn lắm, tôi muốn hiểu rõ chú và để cho chú hiểu rõ tôi. Hiểu nhau
rồi thì chia tay. Theo tôi, tốt nhất là hiểu rõ về nhau trước khi chia tay. Tôi
thấy suốt ba tháng ấy chú nhìn tôi như thế nào, trong mắt chú luôn luôn có