ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 413

minh, ba thấy chứ. Con không buôn gỗ, nhưng con có con mắt tinh đời. Chỉ
cần nhìn rõ: hắn nói có thật không. Ba bảo là cứ nhìn bộ râu: râu rung rung
tức là thật.

– Ba cứ muốn đẩy con về cái vùng Chermashnya chết tiệt ấy à? – Ivan

Fyodorovich gắt lên, nhếch mép cười hằn học.

Fyodor Pavlovich không thấy rõ sự hằn học hay không muốn thấy, ông

bám lấy nụ cười:

– Vậy là con đi chứ hả, đi chứ? Ba sẽ viết ngay mấy chữ cho con cầm

đi.

– Con không biết con có đi hay không, con không biết, dọc đường con

sẽ quyết định.

– Sao lại dọc đường, quyết ngay đi. Con thân yêu, quyết ngay đi! Hễ

thỏa thuận được, con viết cho ba vài dòng, đưa cho Cha xứ, Cha sẽ gửi ngay
giấy của con cho ba. Xong việc rồi ba không giữ con đâu, con cứ đi Venice.
Cha xứ sẽ cho xe của Cha đưa con trở lại Volovya...

Ông già hoan hỉ thật sự, viết vội lá thư ngắn, cho đi gọi xe ngựa, lấy đồ

nhắm, Cognac. Hễ ông già vui sướng, bao giờ ông cũng cởi mở tâm tình, lần
này ông dường như dè dặt. Chẳng hạn ông không có lấy một lời về Dmitri
Fyodorovich. Cuộc chia ly hoàn toàn không làm ông cảm động, vì thế
dường như ông không có gì để nói. Ivan Fyodorovich nhận thấy rất rõ điều
đó. “Ông già chán ngấy ta rồi” – chàng nghĩ thầm. Chỉ khi tiễn con ra đến
bậc tam cấp, ông già dường như mới hỏi rối rít, định hôn. Nhưng Ivan
Fyodorovich vội chìa tay ra bắt, rõ ràng để tránh cái hôn. Ông già hiểu ngay
và tức khắc dừng lại:

– Thôi. Chúa phù hộ con, Chúa phù hộ con! – Ông đứng trên tam cấp

nhắc lại. – Con sẽ còn về thăm ba nữa chứ? Cứ về nhé, ba sẽ rất vui sướng.
Thôi, Chúa Kitô ở cùng con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.