ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 415

Chàng toan vào nhà trạm, chàng nhìn xung quanh, tìm người phụ nữ

trưởng trạm, rồi bỗng nhiên chàng trở ra bậc tam cấp.

– Không đi Chermashnya nữa. Này các chú, bây giờ tôi phải lên xe lửa,

có muộn mất không?

– Xin lĩnh ý ông. Thắng xe chứ ạ?

– Làm ngay đi. Trong các anh có ai ngày mai về thành phố không?

– Có chứ ạ. Mitri đây này.

– Mitri, anh giúp tôi một việc được chứ? Anh đến ba tôi, cụ Fyodor

Pavlovich Karamazov ấy mà, nói với ba tôi rằng tôi không đi Chermashnya
đâu. Được chứ?

– Xin vâng, tôi sẽ đến. Tôi biết cụ Fyodor Pavlovich đã lâu lắm rồi.

– Đây gửi anh tiền trà thuốc, vì ba tôi có lẽ sẽ không cho anh tiền đâu...

– Đúng là cụ sẽ không cho. – Cả Mitri cũng bật cười. – Cảm ơn ông,

nhất định chúng tôi sẽ đến...

Bảy giờ tối Ivan lên xe lửa về Moskva. “Vứt hết mọi chuyện trước đây,

đoạn tuyệt vĩnh viễn với thế giới trước đây, sao cho không bao giờ còn nhận
được tin tức hay hồi âm của nó nữa; đi vào thế giới mới, đến những chốn
mới, không ngoái nhìn lại!” Nhưng thay cho niềm hân hoan, bóng tối bỗng
trùm lên tâm hồn chàng, còn trong tim nhức nhối một nỗi đau xót mà cả đời
chưa bao giờ chàng cảm thấy như thế. Chàng nghĩ ngợi suốt đêm; xe lửa
phóng như bay, mãi đến rạng sáng khi xe vào Moskva, chàng dường như
mới chợt tỉnh.

– Ta là thằng đê tiện! – Chàng tự nhủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.