ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 454

John, chương XII, đoạn 24: “Thực, ta bảo thực các người: nếu hạt lúa mì
gieo xuống đất chẳng chết đi thì nó sẽ cứ ở một mình, nhưng nếu nó chết đi
thì sẽ kết quả được nhiều.” Tôi vừa đọc đoạn này, ngay trước khi ông tới.

Ông đọc.

– Quả là như thế. – Ông nói và mỉm cười cay đắng. – Mà lại trong

những cuốn sách này, – ông nói sau một lúc im lặng, – bắt gặp những điều
như thế này thật là khủng khiếp. Gí nó vào mũi người ta thì dễ thôi. Nhưng
ai viết những điều như thế, có phải con người viết không?

– Thánh linh viết đấy. – Tôi nói.

– Ông ba hoa thì dễ thôi. – ông ta vẫn nhếch mép cười, nhưng gần như

căm thù. Tôi lại cầm lấy cuốn sách, mở ra ở chỗ khác, mở cho ông phần
“Thư gửi người Hebrew”, chương X đoạn 31. Ông đọc: “Sa vào tay Đức
Chúa Trời hằng sống thật đáng khiếp sợ thay.” Đọc xong, ông quẳng quyển
sách đi. Thậm chí ông run khắp toàn thân.

– Một câu ghê rợn, – ông nói, – thực quả là ông đã chọn sẵn. – Ông rời

ghế đứng lên. – Thôi, – ông nói, – vĩnh biệt, có lẽ tôi không đến nữa đâu...
chúng ta sẽ gặp nhau ở thiên đàng. Vậy là mười bốn năm tôi đã “rơi vào tay
Đức Chúa Trời hằng sống”, thì ra mười bốn năm ấy mang tên như thế đấy.
Ngày mai tôi sẽ van xin đôi bàn tay ấy tha tôi ra...

Tôi muốn ôm hôn ông, nhưng không dám: mặt ông méo xệch hẳn đi,

nom mà đau lòng. Ông đi ra. “Trời ơi, – tôi nghĩ, – ông ta đi đâu thế này!”
Tôi quỳ thụp xuống trước ảnh thánh và khóc cầu nguyện Đức Mẹ chí thánh
cho ông. Đức Mẹ bao giờ cũng mau lẹ bênh vực và cứu giúp con người.
Chừng nửa giờ tôi đứng cầu nguyện trong nước mắt, đêm đã khuya, khoảng
mười hai giờ. Bỗng nhiên tôi thấy cửa mở, ông lại vào. Tôi ngạc nhiên.

– Nãy giờ ông ở đâu? – Tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.