ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 491

Mọi người nhất tề làm dấu thánh. Cả Cha Ferapont cũng đứng lên, làm

dấu thánh, rồi đi về phòng mình, không hề ngoái nhìn lại, vẫn không ngừng
la lên, những lời nói không còn mạch lạc gì nữa. Một số người đi theo Cha,
ít thôi, đa số tản đi, vội vàng đến dự lễ. Cha Paissy chuyển cho Cha Iosif đọc
Phúc âm và xuống bậc tam cấp, tiếng hò la điên loạn của những người
cuồng tín không làm Cha nao núng, nhưng Cha bỗng buồn não lòng và đặc
biệt nhớ nhung một cái gì không rõ, Cha cảm thấy điều đó. Cha dừng lại và
bỗng tự hỏi: “Vì sao ta buồn đến suy sụp tinh thần như vậy?” – và Cha ngạc
nhiên hiểu ngay rằng nỗi buồn ấy của Cha rõ ràng do một duyên cớ rất nhỏ
nhặt và riêng biệt: trong đám đông vừa nãy xúm xít ở gần cửa phòng, cha
bỗng nhận thấy Alyosha giữa những người khác đang xốn xao và Cha nhớ
lại rằng nhìn thấy anh, lập tức Cha cảm thấy đau lòng. “Lẽ nào chàng trai
này giờ đây chiếm vị trí lớn lao như thế trong trái tim ta?” – Cha bỗng ngạc
nhiên tự hỏi. Vừa hay Alyosha đi qua gần đấy, như vội vã đi đâu, nhưng
không đi về phía nhà thờ. Luồng mắt hai người gặp nhau. Alyosha quay mắt
đi ngay và nhìn xuống đất, chỉ qua bộ dạng của chàng trai, Cha Paissy đã
đoán ra lúc này ở anh đang diễn ra sự thay đổi mạnh mẽ dường nào.

– Cả con cũng sa chước cám dỗ ư? – Cha Paissy đột nhiên kêu lên. –

Cả con cũng ngả theo những người kém đức tin ư! – Cha Paissy chua xót
nói thêm.

Alyosha dừng lại và nhìn Cha Paissy, cái nhìn hơi vu vơ, rồi quay mặt

đi ngay và lại gằm mặt xuống đất. Anh đứng xoay nghiêng và không quay
mặt về phía người hỏi. Cha Paissy chăm chú quan sát.

– Con vội đi đâu vậy? Có chuông lễ đấy. – Cha lại hỏi, nhưng Alyosha

không trả lời.

– Con sẽ ra khỏi nhà tu chăng? Mà lại không xin phép, không được ban

phép lành ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.