ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 558

Mitya lại bật dậy.

– Thưa bà, bà có lòng tốt đến thế kia ư! – Chàng kêu lên bằng giọng

đầy cảm kích. – Trời ơi, bà đã cứu tôi. Thưa bà, bà cứu vớt một con người
đã buộc lòng phải chọn cái chết, cứu hắn khỏi phát súng tự tử... Đội ơn bà
suốt đời...

– Tôi sẽ đưa cho anh không phải ba ngàn, mà nhiều hơn vô kể kia! – Bà

Khokhlakova reo lên, mỉm cười tươi rồi nhìn sự hoan hỉ của Mitya.

– Nhiều vô kể ư? Nhưng tôi không cần nhiều đến thế. Tôi chỉ cần ba

ngàn rúp tai ác nọ, còn về phần tôi, tôi đến để trình bày với bà sự bảo đảm
về số tiền nọ và bày tỏ lòng biết ơn vô hạn và đề nghị với bà một kế hoạch...

– Thôi thôi, anh Dmitri Fyodorovich, đã nói là làm. – Bà Khokhlakova

ngắt lời với vẻ đắc thắng nhã nhặn của bậc ân nhân. – Tôi hứa cứu anh và sẽ
cứu anh. Tôi sẽ cứu anh như đã cứu Belmesova. Anh nghĩ thế nào về những
mỏ vàng, Dmitri Fyodorovich?

– Về mỏ vàng, thưa bà? Tôi chưa bao giờ nghĩ gì về nó.

– Ngược lại tôi đã nghĩ hộ anh! Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại chán ra rồi! Suốt

một tháng nay tôi để ý đến anh vì mục đích ấy. Đã hàng trăm lần tôi nhìn
thấy anh khi anh đi ngang qua, và tôi tự nhủ: đây là một người cương nghị
nên đi khai thác mỏ. Thậm chí tôi đã nghiên cứu dáng đi của anh và quyết
định: người này sẽ tìm được nhiều mạch mỏ.

– Căn cứ vào dáng đi ư, thưa bà? – Mitya mỉm cười.

– Chứ gì nữa, căn cứ vào dáng đi. Sao, chẳng lẽ anh không thừa nhận

rằng có thể nhìn dáng đi mà đoán tính cách con người sao, Dmitri
Fyodorovich? Khoa học tự nhiên xác nhận điều đó. Ồ, bây giờ tôi là người
có đầu óc thực tế, anh Dmitri Fyodorovich ạ. Từ hôm nay, sau cái chuyện
xảy ra ở tu viện làm tôi rất đỗi buồn phiền, tôi đã trở thành người hoàn toàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.