ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 566

Maria Kondratievna. “Chẳng nên đến đây, hoàn toàn không nên... không
được có một hành động nhỏ nhặt nào gây lo ngại... chúng sẽ phi báo ngay, sẽ
phản ta... Maria Kondratievna hiển nhiên là âm mưu với ông già,
Smerdyakov cũng thế, chúng bị mua chuộc cả rồi!” Chàng có một dự định
khác: chàng đi vòng thật xa, qua đường ngõ vòng quanh nhà bố, đi hết phố
Dmitrovsky, rồi vượt qua cây cầu nhỏ và vào cái ngõ hẻm phía sau nhà, ngõ
này vắng, không nhà cửa, một phía có hàng rào vườn nhà Fyodor Pavlovich.
Ở đây chàng chọn một chỗ, hình như chính là chỗ mà theo câu chuyện
truyền tụng chàng đã biết thì Lizaveta Smerdyashchaya đã vượt tường. “Nếu
ả vượt qua được, – không biết vì sao chàng thoáng nghĩ, – thì tại sao ta lại
không vượt qua nhỉ?” Quả thực chàng nhảy lên và tức khắc khéo léo bám
một tay vào bờ tường, rồi kiên quyết đu lên, ngồi vắt vẻo trên bờ tường như
người cưỡi ngựa. Gần đây, trong vườn có nhà tắm hơi, nhưng từ trên tường
có thể nhìn thấy những cửa sổ sáng đèn. “Đúng rồi, đèn sáng trong phòng
ngủ của ông già, nàng ở đấy!” – và chàng nhảy xuống vườn. Tuy chàng biết
Grigory ốm, có lẽ cả Smerdyakov cũng ốm thật, chẳng ai nghe thấy tiếng
động của chàng, nhưng bản năng vẫn khiến chàng nép mình cho kín, đứng
im tại chỗ, nghe ngóng. Nhưng xung quanh lặng phắc như tờ, và như trêu
ngươi, không gian hoàn toàn yên tĩnh không một phẩy gió.

“Chỉ có cái yên lặng thì thầm” – không hiểu sao câu thơ ấy chợt đến

trong trí nhớ Mitya, – miễn sao không ai nghe thấy tiếng động khi ta vượt
tường, hình như không. – Đứng một lát rồi chàng nhẹ nhàng đi trên cỏ trong
vườn; vòng qua những cây to và bụi cây, chàng đi một lúc lâu, rón rén từng
bước, lắng nghe từng bước chân mình. Chàng đi chừng năm phút thì đến chỗ
cửa sổ, sáng ánh đèn. Chàng nhớ rằng ở đấy, ngay dưới những cửa sổ có
mấy bụi cơm cháy và tú cầu to cao, um tùm. Cửa lớn ra sân ở phía bên trái
mặt nền đóng kín, chàng đã chú tâm xem xét kỹ lúc đi qua đó. Cuối cùng
chàng đến được chỗ bụi cây và nấp ở đấy. Chàng nín thở. “Bây giờ phải chờ
một lát, – chàng nghĩ, – nếu họ đã nghe thấy tiếng bước chân ta và bây giờ
lắng tai nghe thì để cho họ không nghi ngờ gì... chỉ cần đừng ho, đừng hắt
hơi...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.