– Không được hét lên, không được hét! – Grushenka quát. – Cha cha,
những con gà trống tây!
Mitya lần lượt nhìn từng người trong bọn họ; nhưng vẻ mặt Grushenka
bỗng có cái gì khiến chàng sửng sốt, liền đó một ý nghĩ mới mẻ nảy ra trong
óc chàng, một ý nghĩ mới mẻ kỳ lạ!
– Pani Agrippina! – Pan nhỏ con lên tiếng, mặt đỏ gay vì tức giận,
đúng lúc ấy Mitya đột nhiên tới gần vỗ vai gã.
– Thưa anh, tôi có đôi lời muốn nói.
– Ông cần gì?
– Sang buồng bên kia, qua bên đó, tôi có đôi lời muốn nói với anh,
những lời tốt đẹp nhất, anh sẽ hài lòng.
Pan nhỏ con ngạc nhiên nhìn Mitya với vẻ e dè. Tuy vậy gã đồng ý
ngay, song với điều kiện nhất thiết là pan Wróblewski phải đi cùng với gã.
– Vệ sĩ hả? ừ thì để anh ta cùng sang, được thôi! Thậm chí nhất định
phải có anh ta! – Mitya kêu lên. – Cất bước, panowie!
– Các anh đi đâu đấy? – Grushenka hỏi, giọng lo ngại.
– Chúng tôi trở lại ngay thôi mà. – Mitya trả lời. Mặt chàng bỗng ngời
lên vẻ can đảm, hào hứng bất ngờ, hoàn toàn không phải là vẻ mặt khi chàng
bước vào căn phòng này một giờ trước đây. Chàng đưa các pan sang căn
phòng nhỏ bên phải, không phải căn phòng lớn mà các cô ca xướng đã tụ tập
và đã bầy bàn, mà là buồng ngủ ở đó có đặt rương hòm lớn nhỏ và hai chiếc
giường lớn, trên mỗi giường xếp một chồng gối vải hoa. Trong góc buồng,
trên chiếc bàn con bằng gỗ ván mỏng, một ngọn nến cháy sáng. Pan nhỏ con
và Mitya ngồi đối diện nhau bên bàn, còn pan Wróblewski cao to thì đứng