ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 630

trời, nhất là đừng cho họ tiền, ông ta rất bực tức vì bọn con gái uống rượu
mùi và ăn kẹo: “Chúng toàn là lũ chấy rận thôi mà, ông Dmitri Fyodorovich
ạ, – ông ta nói, – tôi thì cứ đá cho mỗi đứa một cái mà chúng còn phải coi đó
là vinh dự kia, bọn chúng là như thế đấy!” Mitya một lần nữa lại nhớ đến
Andrey và bảo mang rượu pân ra cho anh ta. “Ban nãy ta đã làm anh ta
mếch lòng” – chàng lặp lại bằng giọng yếu ớt và cảm kích. Kalganov không
muốn uống, và thoạt đầu anh ta rất không ưa bài hợp ca của bọn ca hát,
nhưng sau khi uống thêm hai cốc sâm banh nữa, anh ta vui nhộn hẳn lên, đi
qua các phòng, cười và gặp ai cũng khen, cái gì cũng khen, cả bài, cả nhạc.
Maximov sung sướng và chếnh choáng, trỏ Kalganov mà bảo Mitya: “Anh
chàng dễ thương quá, một chú bé tuyệt diệu!” Mitya hân hoan chạy tới hôn
Kalganov và Maximov. Ôi, chàng linh cảm thấy biết bao điều; nàng vẫn
chưa nói gì đặc biệt với chàng, thậm chí rõ ràng có ý chưa nói vội, chỉ thỉnh
thoảng nhìn chàng bằng cặp mắt âu yếm, nhưng cháy bỏng. Cuối cùng nàng
bỗng nắm chặt lấy tay chàng kéo mạnh về phía mình. Lúc ấy nàng vẫn ngồi
trên ghế bành cạnh cửa.

– Lúc mới vào sao anh lại như thế, hả? Lúc ấy, nom anh ghê gớm

quá!... Em sợ khiếp lên. Anh mà lại muốn nhường em cho hắn à? Anh muốn
nhường thật ư?

– Anh không muốn phá vỡ hạnh phúc của em! – Mitya ngây ngất nói

lắp bắp. Nhưng nàng cũng chẳng cần anh trả lời.

– Thôi, anh đi đi... vui chơi đi, – nàng lại xua đuổi anh, – và đừng khóc,

em sẽ lại gọi anh.

Chàng chạy đi, nàng lại bắt đầu nghe hát và xem người ta nhảy, mắt

vẫn dõi theo Mitya, bất kể chàng ở đâu, nhưng mười lăm phút sau nàng lại
gọi, chàng lại chạy tới.

– Bây giờ anh hãy ngồi cạnh em, anh kể cho em nghe anh làm thế nào

biết được em đến đây; ai là người đầu tiên nói cho anh biết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.