ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 645

rình họ. Mà đâu như không phải một người. Chàng bật dậy và bước nhanh
tới chỗ kẻ đang nhìn.

– Lại đây, xin mời lại đây gặp chúng tôi. – Tiếng người nào nói không

to, nhưng cương quyết, dứt khoát.

Mitya từ sau rèm bước ra, đứng không nhúc nhích. Cả căn phòng đầy

người, nhưng không phải những người ban nãy, mà là những người khác.
Chàng thấy lạnh sống lưng và giật mình. Thoáng chốc chàng nhận ra ngay
tất cả những người ấy. Kia là một ông già cao, mập, mặc bành tô và đội mũ
có huy hiệu – đấy là cảnh sát trưởng Mikhail Makarovich. Còn cái người ốm
“ốm ho lao” y phục sang trọng, chải chuốt, “bao giờ ủng cũng bóng loáng”,
kia là tay phó biện lý. “Ông ta có chiếc đồng hồ trị giá bốn trăm rúp, đã từng
cho ta xem.” Còn cái người khá trẻ, bé nhỏ, đeo kính, Mitya chỉ không nhớ
họ ông ta, nhưng chàng biết ông ta, đã nhìn thấy ông ta: đấy là viên dự thẩm
của tòa án, “tốt nghiệp trường luật”, mới về đây. Còn kia là viên cảnh sát
khu vực, Mavriky Mavrikyevich, người này chàng biết, chỗ quen biết với
chàng. Thế còn những người mang thẻ số kia, họ đến đây làm gì? Còn hai
người nông dân nào nữa... Còn kia, ở cửa là Kalganov và Trifon
Borisovich...

– Thưa các ông... chuyện gì thế, các ông? – Mitya thốt lên, dường như

mất tự chủ, dường như ngoài ý mình, chàng kêu to gào toáng lên:

– Tôi hi...ể...u!

Người trẻ tuổi đeo kính bỗng tiến ra phía trước, tới gần Mitya nói bằng

giọng uy nghi, nhưng tuồng như hơi hấp tấp:

– Chúng ta có việc với ông... tóm lại, tôi yêu cầu ông đến đây, đến đây,

đến đi văng này... Có việc khẩn cấp cần cho ông biết.

– Ông già! – Mitya kêu lên trong trạng thái điên loạn. – Ông già và máu

ông ta!... Tôi hi-ể-u!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.