ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 665

– Như vậy ông nhất quyết rằng ông vô can về cái chết của cha ông, cụ

Fyodor Pavlovich, phải không? – Viên dự thẩm hỏi bằng giọng mềm mỏng,
nhưng kiên gan.

– Vô can! Tôi có tội làm đổ máu người khác, máu một ông già khác,

nhưng không phải máu bố tôi. Tôi khóc thương ông già! Tôi đã giết chết ông
già, giết chết, đánh gục... Nhưng thật khốn khổ nếu vì thế mà bị buộc tội về
một vụ đổ máu khác, một vụ đổ máu ghê rợn mà tôi không liên can gì... Sự
buộc tội ghê sợ, thưa các ông, như búa tạ choang vào trán! Nhưng kẻ nào
giết bố tôi, kẻ nào giết? Kẻ nào có thể giết, nếu không phải là tôi? Phép lạ,
điều vô lý, không thể có được!...

– Đúng, kẻ có thể giết là... – Viên dự thẩm lên tiếng, nhưng biện lý

Ippolit Kirillovich (phó biện lý, nhưng để cho gọn, chúng tôi gọi ông là biện
lý) đưa mắt trao đổi với viên dự thẩm, rồi nói với Mitya.

– Ông lo ngại vô ích về lão gia nhân Grigory Vasilyevich. Ông nên biết

lão vẫn còn sống, đã tỉnh lại, và mặc dù bị ông đánh trọng thương, theo lời
khai của lão và của ông bây giờ, nhưng lão chắc chắn sẽ sống, ít ra là theo ý
kiến của bác sĩ.

– Vẫn sống? Thế là lão vẫn sống! – Mitya bỗng la lên, đập hai tay vào

nhau. Gương mặt chàng rạng rỡ hẳn lên. – Lạy Chúa, tạ ơn Chúa đã làm
phép lạ cứu giúp con, một kẻ tội lỗi và gian ác, thể theo lời cầu nguyện của
con!... Vâng, vâng, đúng là theo lời cầu nguyện của tôi, tôi đã cầu nguyện
suốt đêm!... – Chàng làm dấu thánh ba lần. Chàng gần như ngạt thở.

– Thì chính lão Grigory ấy đã khai với chúng tôi những điều hết sức

nghiêm trọng về ông... – Viên biện lý nói tiếp, nhưng Mitya bật dậy ngay
khỏi bàn.

– Xin một phút thưa các ông, vì Chúa, xin cho tôi một phút thôi; tôi sẽ

chạy đến gặp nàng để xin lỗi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.